Hắc Vân còn có thể nói gì được nữa, một tay ôm cổ ho khan, một ngón tay chỉ Cơ Mỹ Mi, lại yếu ớt chỉ chỉ Thất Giới Đại sư. Lúc chỉ Thất Giới Đại sư sắc mặt y lộ vẻ áy náy, bởi vì con trai y có thể sống đến bây giờ là nhờ có Thất Giới Đại sư.
Chính vì vậy, mới vừa rồi y vào trong tay Liệt Hoàn vẫn không chịu nói ra Thất Giới Đại sư, cho đến khi bị Liệt Hoàn lấy tính mạng con trai y ra uy hiếp mới không thể không bán đứng Thất Giới Đại sư.
Thất Giới Đại sư ngẩn ra, thình lình quay đầu lại nhìn về phía hai tên tăng nhân sau lưng, hai người cúi đầu.
Liệt Hoàn cũng ngẩn ra, không nghĩ tới chuyện liên lụy tới Thất Giới Đại sư, bất quá sau khi thấy phản ứng Thất Giới đại sư, cộng thêm nhân phẩm của lão làm y tin phục, có thể chắc chắn Thất Giới Đại sư không biết chuyện, tức thì ngược lại khuyên lơn:
– Đại sư chớ gấp, chuyện này còn chưa rõ ràng, nhất định là người bên Yêu Quốc làm.
Sao có thể độc đoán như vậy, Cơ Mỹ Mi nhất thời nóng nảy:
– Liệt Đại ca, ngươi đừng nghe Hắc Vân nói hươu nói vượn!
Thất Giới Đại sư cũng lộ vẻ rầu rĩ, lão cũng không lo lắng bọn Không Trí, ngược lại lo lắng nhất cho đồ đệ mình, lão hiểu rõ ràng hơn ai khác tính tình Bát Giới thế nào, chẳng lẽ thật sự là do Bát Giới làm chuyện này?!
Bởi vì liên lụy tới mình, lúc này lão cũng không tiện nói gì nữa.
– Có phải nói hươu nói vượn hay không, dẫn người đến hỏi liền biết!
Liệt Hoàn quát lớn:
– Người đâu, dẫn người của hai nhà này tới cho ta!
Thanh Phong gật đầu một cái, sáu người đứng dưới bậc thềm lập tức lắc mình bay khỏi…
Chỉ chốc lát sau, sáu người Bạch Tử Lương và Lam Tố Tố, sáu người Không Trí và Bát Giới, không thiếu một ai, tất cả đều bị dẫn đến.
Thấy cả đám người tụ tập ở chỗ này, còn có hai người trên cao nhìn xuống, mười hai người này còn chưa biết xảy ra chuyện gì, tóm lại thái độ người mời bọn họ tới cũng không tốt lành gì.
– Có người nào từng xông qua Không Diễm sơn của bản vương?
Liệt Hoàn lạnh lùng hỏi.
Mười hai người nhất thời cả kinh, chẳng lẽ đây chính là Yêu Vương Liệt Hoàn?
Trước mắt không hiểu rõ ràng tình huống, mười hai người cũng không dám nói loạn gì cả. Cơ Mỹ Mi cùng Thất Giới Đại sư đều đang truyền âm hỏi cả hai bên, hỏi ai xông vào Không Diễm sơn phá hủy Hỏa Cực cung của Yêu Vương Liệt Hoàn. Hai bên trả lời đều rất nhất trí, đúng là bọn họ từng đi qua Không Diễm sơn, nhưng đời này chưa từng thấy qua Hỏa Cực cung nào cả.
Liệt Hoàn lại liên tục cười lạnh:
– Xem ra không dụng hình thì không chịu khai! Người đâu, trước chặt tay, sau chặt chân, còn mạnh miệng nữa chặt hết cho ta, cho tới khi nào chặt đầu xuống thì thôi!
Sắc mặt đám người Bạch Tử Lương đại biến, chuyện không liên quan mấy đến bọn Vân Quảng, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể đứng xem náo nhiệt.
Thanh Phong tỏ vẻ bình thản khẽ gật đầu, sáu người hai bên lập tức muốn tuân lời của Liệt Hoàn động thủ, Cơ Mỹ Mi lập tức lên tiếng quát bảo ngưng lại:
– Chậm đã!
Thân trên Liệt Hoàn hơi nghiêng về phía trước, cười hỏi:
– Cơ Mỹ Mi, chẳng lẽ nàng cho rằng mình là nữ nhi Cơ Hoan, ta sẽ không dám động tới nàng sao? Vô duyên vô cớ bản vương cũng không chọc người nào, các ngươi lại dám đập nhà ta, chẳng lẽ bản vương vẫn không thể đòi một câu trả lời công bằng sao, cho dù là Cơ Hoan đến nơi này ta cũng không sợ.
Cơ Mỹ Mi chắp tay nói:
– Liệt Đại ca nói quá lời, chúng ta cũng không phải là biết nhau ngày một ngày hai, tiểu muội há đâu là người không nói lý.
Liệt Hoàn cười ha hả nói:
– Trước khi nàng thành gia thất vốn là một nữ tử có tính tình điêu ngoa khắc bạc, ỷ vào lão tử Cơ Hoan làm chỗ dựa nên không coi ai ra gì. Bản vương chưa từng thấy nàng nói lý bao giờ, ngược lại sau khi thành gia thất mới học được cụp đuôi làm người.
Trong mắt Cơ Mỹ Mi lóe lên vẻ khổ sở, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
– Quá khứ là tiểu muội không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào đắc tội Liệt Đại ca, mong rằng Liệt Đại ca bao dung, bất quá hôm nay chúng ta lấy chuyện bàn chuyện. Liệt Đại ca muốn tìm ra nguyên hung phá hủy Hỏa Cực cung của mình, nếu bây giờ ngươi giết hết tất cả bọn họ, chẳng phải là làm mất hết manh mối, làm cho hung thủ chạy thoát sao?
—————