Mà Ôn Hủ Hủ khi đó hèn nhát và tự ti, lại bởi vì mang thai nên chưa bao giờ sửa soạn cho bản thân, một năm đó cô quả thực rất nhếch nhác.
Đương nhiên, người phụ nữ này sẽ không nhận ra.
“Mẹ, con đến rồi.”
Thấy mẹ mình luôn ngẩn người, Trì Úc vô cùng vui vẻ đi tới.
Lúc này Hoắc Anh Nga mới hoàn hồn, sau đó bà ta nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ ở bên cạnh con trai út kêu lên: “Rốt cuộc cô ta là ai? Ai cho con đưa cô ta đến đây?”
Trì Úc: “…”
Còn chưa kịp mở miệng, Ôn Hủ Hủ ở bên cạnh anh ta đã lên tiếng: “Trì lão phu nhân, tôi là Ôn Hủ Hủ, không biết tôi sao?”
Giọng cô rất nhẹ nhàng, giống như nước suối cuối thu rất êm tai, nhưng cũng lạnh đến mức khiến người ta ngạc nhiên.
Ôn Hủ Hủ?
Cô ta vậy mà là Ôn Hủ Hủ!!
Hoắc Anh Nga lập tức nổi giận: “Lại là cô? Tại sao cô đến đây? Ai cho cô đến đây? Hả?!!”
Bà ta quá tức giận, đến nỗi nhất thời không nhớ ra giao ước với Cố Thanh Liên.
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ vẫn dửng dưng như cũ, thấy bà ta tức giận như thế cũng trả lời không cảm xúc: “Ông cụ bảo tôi đến, thế nào? Trì lão phu nhân không chào đón sao?”
“!!!!”
Lời nói này có tính răn đe lớn hơn.
Nháy mắt, trong đại sảnh lại có một viên đá khuấy động ngàn lớp sóng, càng thêm xôn xao.
“Cô ta vậy mà được ông cụ Hoắc bảo đến?”
“Trời ơi! Rốt cuộc cô ta là ai vậy? Tại sao còn được ông cụ Hoắc bảo đến nhỉ? Thân của cô ta ghê gớm đến vậy sao?”
Tất cả mọi người đều bị sốc, nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt này họ hoàn toàn không dám tin vào những gì mình nghe thấy.