Sau khi nữ chính giả được gả cho Tạ Sơ Dương, trong lúc vô tình phát hiện Tạ Sơ Dương vẫn còn có cảm tình với Ngân Tranh, liền bắt đầu nhắm vào Ngân Tranh. Lúc đầu Ngân Tranh rất ít ra khỏi Tiên cung, nhưng mỗi lần đi ra ngoài đều có thể gặp phải nữ chính giả.
Quan hệ của hai người khá là căng thẳng ầm ĩ, nữ chính giả mỗi lần đều chọn lúc Tạ Sơ Dương xuất hiện, để Tạ Sơ Dương thấy đều là Ngân Tranh bắt nạt nữ chính giả, để hắn giúp đỡ nữ chính giả.
Về sau thái tử Tiên giới bị giết, nữ chính giả xác nhận là do Ngân Tranh làm. Ngân Tranh hỏi Tạ Sơ Dương tin người nào, Tạ Sơ Dương tin nữ chính giả.
Ngân Tranh tự phế tiên cốt, xuống hạ giới.
Lúc Ngân Tranh xuất hiện lại, là lúc nàng tàn sát vô số sinh linh tại hạ giới, Tạ Sơ Dương lĩnh binh truy bắt nàng.
Ngân Tranh cứ như vậy trở thành BOSS cuối, cùng Tạ Sơ Dương đại chiến đến lúc hồn bay phách tán, tan thành tro bụi.
Tuyến thời gian bây giờ là ngày nữ chính giả vừa mới được gả cho Tạ Sơ Dương, nhưng nguyên chủ ở Tiên cung của mình lại nôn ra máu.
Đây là chuyện gì…
“Tiên tôn, em xin được từ chỗ Dạ Nguyệt chân quân một ít đồ ăn, người nếm thử xem?” Ngô Đồng bưng một bàn điểm tâm tinh xảo tiến đến, cẩn thận đưa tới trước mặt Minh Thù.
Minh Thù dùng tay lấy một miếng cho vào miệng miệng, mềm mềm, thơm ngọt, vào miệng tan ra, lại tỏa ra từng tia khí lạnh, sau đó lại có thể cảm nhận được hương hoa, dường như vô số hoa tươi vây quanh.
Ăn rất ngon.
Không đúng.
Siêu ngon!
Mắt Minh Thù sáng lên.
Trẫm muốn nhận người làm điểm tâm này làm đầu bếp.
Ngô Đồng nhìn Minh Thù vùi đầu ăn, đột nhiên quỳ xuống.
Minh Thù ôm chặt khay lui về phía sau, cảnh giác nhìn Ngô Đồng.
Quỳ xuống trẫm cũng sẽ không cho ngươi!
“Tiên tôn, người đừng như vậy, Ngô Đồng biết trong lòng người rất đau khổ nhưng người cần gì phải như vậy chứ.” Giọng nói Ngô Đồng nghẹn ngào.
“Người đừng đối xử với bản thân mình như vậy, Ngô Đồng nguyện chịu khổ thay người.”
Hai người hoàn toàn không cùng một chủ đề.
Minh Thù cắn một miếng điểm tâm, suy nghĩ rồi hỏi: “Điểm tâm này còn nữa không?”
Ngô Đồng sững sờ nhìn Minh Thù: “Tiên tôn…”
“Ta rất đói.” Minh Thù thương lượng với Ngô Đồng.
“Em cho ta ăn no trước được không, khóc cái gì?”
Ngô Đồng không biết tiên tôn nhà mình bị làm sao, nhưng nghĩ kỹ cũng không dám trái lệnh của tiên tôn nhà mình, đành cắn răng: “Ngô Đồng xin đi.”
Ngô Đồng rất mau quay trở lại, lần này cầm nhiều đồ ăn hơn. Minh Thù ăn đến cảm động không thôi, đây mới là mỹ thực nha!
Trước đây ăn đều chỉ là nhét đầy nguyên liệu nấu ăn vào trong bụng.
Minh Thù vẫn còn thấy đói, còn muốn ăn nữa, có điều nhìn bộ dạng của Ngô Đồng, cô đành phải cố nhịn ham muốn, phủi váy đứng lên.
“Tiên tôn.” Ngô Đồng bước từng bước nhỏ đuổi theo.
“Người có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”
“Tắm rửa đi!” Trên người cô có máu, nên đổi một bộ y phục khác.
“Vâng.”
Ngô Đồng đi chuẩn bị những thứ phục vụ việc tắm rửa. Tiên cung lớn như vậy cũng không có những người khác, chỉ có một người hầu hạ là Ngô Đồng.
Trước đây Tiên cung cũng không thiếu người, có điều đều bị Ngân Tranh lần lượt đuổi đi, bây giờ chỉ còn lại mỗi Ngô Đồng.
Ngô Đồng có thể ở lại, là kết quả của việc nàng đã quỳ bên ngoài Tiên cung suốt mấy ngày, nếu không… đoán chừng cũng giống như những người khác, đều bị đuổi đi rồi.
Minh Thù đi vào trong hồ, nghẹo đầu nhìn Ngô Đồng ở bên cạnh đi tới đi lui chuẩn bị đồ đạc.
“Ngô Đồng.”
“Tiên tôn?” Ngô Đồng cúi người.
“Hôn lễ của Long Sa Tuyết và Tạ Sơ Dương bắt đầu rồi sao?”
Ngô Đồng kinh ngạc, một lúc lâu sau mới “dạ” một tiếng: “Đã bắt đầu từ một canh giờ trước. Tiên tôn, người đừng suy nghĩ nhiều như vậy, thân thể của người quan trọng hơn.”
“Thân thể ta có vấn đề gì sao?” Đây mới là điều Minh Thù muốn hỏi.
Nàng phát hiện trong trí nhớ nguyên chủ cũng không có nhắc tới việc này.
“Tiên tôn?” Ngô Đồng rất nghi hoặc.
Minh Thù mỉm cười: “Trả lời vấn đề của ta.”
Ngô Đồng sững sờ nhìn nụ cười trên mặt Minh Thù. Từ ngàn năm trước đây, lúc tiên tôn trở về, nàng đã không thấy tiên tôn cười nữa… Việc này là sao?