Nếu để các công tử Dương gia khác liên thủ lại, thì Dương Khai khó bề yên thân.
Hành sự nổi trội, làm một lần thì được, hai lần thì chỉ tổ phản tác dụng.
Bỗng nhiên, Đổng Khinh Hàn chợt mừng thầm rằng mình không sinh ra trong Dương gia. Giả như sinh ra là người nhà họ Dương, có đối thủ nham hiểm như Dương Khai, thì e là bản thân thua ra sao cũng chẳng hiểu.
Phong Vệ lại chậm rãi lắc đầu:
– Lão hủ chỉ nhìn ra một nguyên do, có điều, lão nghĩ Khai thiếu gia chắc hẳn phải còn lý do khác. Khai thiếu gia có thể giải mối nghi hoặc cho lão hủ được không?
– Mỗi nguyên do này mà vẫn chưa đủ ư?
Đổng Khinh Hàn ngạc nhiên, chỉ riêng điều này cũng đã đủ cho Dương Khai án binh bất động rồi.
Dương Khai khẽ mỉm cười:
– Quả thật vẫn còn lý do khác, có điều hiện giờ ta không tiện nói. Nói ra chỉ khiến người khác nghĩ ta quá ngạo mạn. Vài ngày nữa mọi người sẽ hiểu thôi.
Phong Vệ gật đầu:
– Khai thiếu gia thấy khỏ xử, thì lão hủ cũng không miễn cưỡng, đành chờ đợi thôi.
Thu Ức Mộng thở dài:
– Càng ngày càng thấy ngươi khó hiểu.
Đến nàng, cũng chẳng hiểu được lý do thứ hai để Dương Khai không tấn công là gì, thậm chí, hắn còn lý do thứ ba cũng chưa biết chừng.
Họ đang nói chuyện, thì Hướng Thiên Tiếu hùng hổ bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng, chắp tay nói:
– Khai thiếu gia, có người đến đầu quân.
– Ta đã nói là không quen thì không nhận rồi cơ mà?
Dương Khai nhíu mày.
– Họ bảo có quen biết.
Hướng Thiên Tiếu đáp.
– Là nhà nào vậy?
Dương Khai bất ngờ.
– Lã gia.
Dương Khai và Thu Ức Mộng liếc nhìn nhau, cùng mỉm cười, Lã Lương đã phái người đến rồi.
– Đến rồi thì cho họ vào đi.
Dương Khai hạ lệnh. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, Lã gia phái người đến chắc chắn là để dâng lễ vật.
Hướng Thiên Tiếu đáp lời, rồi ra ngoài mời họ vào.
Một lát sau, Lã Tống cùng hai cao thủ Thần Du Cảnh thất tầng nghênh ngang bước vào.
Thực lòng, Lã Tống không muốn dâng số lễ vật này cho Dương Khai. Theo y nghĩ, Dương Khai chắc chắn là hạng gian tà xảo trá, bằng không, sao có thể lừa lấy được của cải của Lã gia y?
Y chưa bao giờ thấy ai mặt dày đến vậy!
Nếu được, chắc chắn y sẽ mang số lễ vật này đi đầu quân vào phủ công tử Dương gia khác. Nhưng sau khi kỳ tích đêm qua của Dương Khai được truyền ra, Lã Tống lập tức ý thức được, không tặng số lễ vật này là không được.
Bỏ qua chuyện Lã Lương đã dặn, bất luận Dương Khai biểu hiện ra sao trong đoạt đích chiến, lễ vật cũng phải được dâng tận tay hắn. Huống hồ, hắn còn tỏ ra dũng mãnh, không tầm thường.
Nếu y tự ý chuyển số lễ vật này cho người khác, thì khi trở về, nhất định sẽ có gia pháp đang đợi y.
Lần này, vừa dâng lễ vật, vừa phải đưa người đến làm lâu la cho Dương Khai, Lã Tống ghê tởm tột cùng. Lần này Lã gia phái đi không ít người, hai vị Thần Du Cảnh thất tầng làm hộ vệ cho Lã Tống, một vị Thần Du Cảnh tứ tầng, hai vị Thần Du Cảnh tam tầng, số còn lại là hai mươi võ giả Chân Nguyên Cảnh.
Lực lượng này, đi đầu quân cho vị công tử nào, cũng chắc chắn sẽ được nghênh tiếp. Tên Dương Khai này thì lại quá kiêu ngạo, cử một tên thuộc hạ ra đón y vào, chẳng có ý gì là muốn nghênh tiếp.
Lã Tống giận sôi gan.
Lúc đi vào, y tỏ ra rất bình thản, nhưng khi nhìn thấy Thu Ức Mộng liền vội vã bước đến:
– Lã Tống bái kiến biểu tỷ.
Thu Ức Mộng khẽ gật đầu:
– Ừm, đệ đi đường vất vả rồi.
Lã Tống mỉm cười:
– Không vất vả đâu, chỉ mang theo ít đồ thôi, chẳng sao cả.
Vừa nói, y vừa lướt mắt qua đám đông, hỏi:
– Vị nào là Khai công tử?
Dương Khai gật đầu:
– Là ta!
Lã Tống hướng mắt qua, nhếch miệng cười:
– Bái kiến Khai công tử, Lã Tống ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Thu Ức Mộng nghe câu này, không khỏi chau mày lại. Giọng điệu của Lã Tống có chứa chút gì đó khiêu khích.
Dương Khai tỏ ra lãnh đạm, không để bụng, chỉ nói:
– Lã gia chủ tốn kém rồi.
Hắn lừa gạt Lã Lương, vị Lã công tử này mà vui được mới lạ. Bởi vậy, Dương Khai cũng chẳng so đo với y làm gì, dẫu sao thì chuyện hắn làm cũng không tử tế mấy, nhưng mà đều có nguyên nhân cả.
Lã Tống không ngờ Dương Khai lại bình thản đến vậy, nên cũng không tiện tỏ thái độ, y nói:
– Trước khi đi, cha ta đã dặn dò, lễ vật phải được dâng đến tận tay Khai công tử. Người ta đưa đến, tùy ý Khai công tử sai khiến. Mong có thể giúp được Khai công tử trong đoạt đích chiến.
– Ta biết ròi.
Dương Khai gật đầu.
– Đã vậy thì các ngươi cứ tự nhiên. Phủ đệ rất rộng, cứ để Thu Ức Mộng sắp sếp cho các ngươi chỗ nghỉ ngơi. Có việc gì thì ta sẽ cho gọi.
Dương Khai không bất giờ với sự thay đổi ở thái độ của Lã gia chủ Lã Lương, có điều với toán người Lã gia này, hắn lại không xem trọng mấy.
Nếu hắn đoán không sai, Lã Tống đã đến Chiến Thành từ sớm rồi, hôm qua không xuất hiện, mà hôm nay mới vác thân đến, rõ ràng là để chờ xem hắn có bị loại trong đêm qua không.
Suy đoán này có chính xác hay không, thì phải nhờ Trúc Tiết Bang dò la mới được.
Đối với những đồng minh đến sau này, Dương Khai ắt sẽ không đối đãi ngang với Đổng gia và Thu Ức Mộng.
Thu Ức Mộng mỉm cười, đang định sắp xếp cho bọn Lã Tống, thì Hướng Thiên Tiếu lại chạy vào:
– Khai thiếu gia, lại có người…
– Ai vậy?
– Tử Vi Cốc!
Thu Ức Mộng sáng rỡ hai mắt, vui mừng nói:
– Là Tiểu Mạn đến đấy.
Vừa nói, nàng vừa lẹ làng bước đến trước mặt Dương Khai, trầm giọng nói:
– Không phải tối qua Tiểu Mạn không muốn giúp ngươi đâu. Có điều, ngươi cũng biết đấy, Tiểu Mạn thân là nữ nhi, tuy có địa vị ở Tử Vi Cốc, nhưng đại sự quan trọng thì muội ấy không có quyền quyết định. Hôm nay muội ấy dẫn người đến được, nhất định là đã hao tâm tổn trí lắm rồi. Ngươi phải cảm tạ người ta cho đàng hoàng đấy.