“Đối với chuyện ngày hôm nay, ngươi có muốn nói gì hay không? “” Ma chủ Huyết Bào nói.
Đến rồi, chính là bây giờ!
Tô Tuyết Nhi mím môi, nhìn qua có chút do dự!
“Tôi… Có thể hỏi một vấn đề nhỏ được không? “” Cô nói.
“Đương nhiên, ngươi cứ hỏi tùy ý. “” Hôm nay Ma chủ Huyết Bào vô cùng khoan dung.
“Cảm ơn ngài. “” Tô Tuyết Nhi cẩn thận nói.
Đây chính là cơ hội phản kích duy nhất của cô, nhất định phải nắm chắc.
Cô cũng là con người.
Một người hiền lành.
Cô chỉ muốn sống tốt ở đây thôi.
Bọn họ không thể đối xử với cô như vậy.
Không thể ức hiếp cô tiếp.
Nếu ai đó lại muốn cướp lấy sinh mạng của cô…
“Để cho công bằng, tôi hy vọng Trưởng giới luật đại nhân có thể tiến hành soát người bọn họ như với tôi. “” Tô Tuyết Nhi nói.
“Lý ra nên như vậy. “” Ma chủ Huyết Bào đồng ý nói.
Mấy tia sáng từ không trung bay đến, bay vòng quanh mấy cô gái một vòng, rồi vứt một đống đồ linh tinh trên mặt đất.
Trong đám đồ linh tinh có một quyển sách nhỏ giống của cô nằm yên ổn ở đó.
Ma chủ Huyết Bào cầm lấy quyển sách nhỏ, lật tùy tiện vài trang.
“Ha ha ha, ha ha ha ha! “”
Hắn khẽ cười rộ lên.
Bản thân bị lừa gạt, còn suýt chút nữa giết chết con gái của đệ tử mình.
“Các vị đạo sư, mời các vị truyền nhau xem thử. “”
Ma chủ Huyết Bào ném quyển sách nhỏ lên không trung.
Quyển sách nhỏ vòng quanh đám tượng một vòng, rồi trở lại mặt đất.
“Tà pháp. “”
Đám pho tượng phát ra giọng nói u ám.
“Không! Chúng tôi không có quyển sách này! “”
“Nhất định là bị vu oan giá họa. “”
“Các vị đạo sư, tôi thật sự không biết sẽ như vậy, thứ này không phải của tôi. “”
Mấy cô gái gào to hoảng sợ.
Tu luyện tà pháp là tử tội.
Bỗng nhiên một nữ sinh khóc lớn: “Tôi sai rồi, chẳng qua là tôi ghen tỵ cô ta học cái gì cũng nhanh hơn, hơn nữa còn sống mà đến được đây, còn là trẻ mồ côi, bắt nạt cũng không sao cả, tôi không nghĩ sẽ như thế này! “”
Cô ta vừa khóc, đám nữ sinh cũng khóc theo.
Mấy người đó biết kết quả của việc tu luyện tà pháp.
Đây chính là đồ bọn họ chuẩn bị cho đối phương.
Lúc này, bọn họ mới cảm nhận được bản thân mình đã làm ra chuyện gì với người khác.
Ma chủ Huyết Bào hỏi: “Các vị đạo sư có ý kiến gì không? “”
Đám pho tượng im lặng một lúc rồi nói: “Ngài có thể quyết định. “”
Ma chủ suy nghĩ, lại hỏi Tô Tuyết Nhi: “Còn ý kiến của ngươi thì sao? “”
Tô Tuyết Nhi nhìn về phía mấy cô gái.
Bọn họ đều đồng loạt cúi đầu quỳ trước mặt ngươi, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Tô Tuyết Nhi lại nhìn về phía đống đồ linh tinh kia, quyển sách nhỏ phía trên bám đầy bụi.
Đây mới là quyển sách Cố Thanh Sơn đưa cho cô, quyển sách thật sự.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, cô không thể không dùng đến quyển sách này để giành lấy cơ hội đưa kẻ khác vào thế túng, đoạt lấy một con đường sống.
Bây giờ, nhiều ngọn lửa xuất hiện trong không trung, không có cách nào thay đổi, nhanh chóng thiêu cháy quyển sách nhỏ thành tro tàn.
Lời dịu dàng của Cố Thanh Sơn thoảng bên tai.
“Quyển sách nhỏ này là một loại pháp môn tu hành, điều quan trọng nhất là phải cố gắng tu luyện. “”
“Tu luyện cho tốt, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, thế giới trong tương lai ngày càng trở nên bất ổn, em có thể tự bảo vệ mình. “”
“Cố lên! “”
Tô Tuyết Nhi đờ đẫn.
Cô vĩnh viễn mất đi quyển sách này.
“Trưởng Giới Luật đại nhân, ý kiến của tôi có tác dụng ư? “” Cô hỏi.
“Ngươi là người bị hại, đương nhiên là được. “” Ma chủ Huyết Bào nói.
Tiếng khóc của mấy cô gái càng dữ đội.
Bọn họ lớn tiếng cầu xin Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi khẽ nói: “Tu luyện tà pháp, lừa gạt đạo sư, tôi nhớ là phải làm thức ăn cho nhền nhện dưới vực sâu. “”
“Cứ vậy đi. “” Ma chủ Huyết Bào gật đầu nói.
Hắn vung tay lên.
Mấy sợi dây lụa trắng giống như sợi tơ buông từ trần nhà xuống.
Mấy cô gái, kể cả tiếng la khóc của họ cũng bị những sợi tơ phủ kín.
Nhền nhện to lớn màu sắc sặc sỡ từ trần nhà rơi xuống.