“Đang nói cái gì vậy?”
Giọng nói kia tiếp tục lên tiếng:
“Thật ra đóa huyết linh là một thứ giúp dung hòa hai viên minh ngọc và hắc ngọc. Chủ nhân chỉ cần mượn sức mạnh của hai viên ngọc ấy và đánh thắng Hắc Nương.”
“Nói thẳng vào vấn đề một cách rõ ràng đi Hắc Ma. Ta không có nhiều thời gian đàm thoại với em. Hắc Nương đang muốn giết ta, ta cần nhanh chóng tìm ra phương án chống lại ả.”
“Chỉ có một cách duy nhất. Thuộc hạ sẽ chiếm lấy xác của chủ nhân dưới sự cho phép của ngài. Không phải chủ nhân đã từng nuốt lấy viên minh ngọc trên Thượng Nguyệt ư? Huyết linh sẽ dung hòa giữa sức mạnh của viên minh ngọc cùng với sức mạnh của viên hắc ngọc trên quỷ kiếm. Chủ nhân sẽ có được sức mạnh hợp thể của hai viên ngọc. Đến lúc đó, ngay cả Hắc Nương cũng không thể thắng được chúng ta.”
Đây không phải lần đầu quỷ kiếm đề nghị nhập thể với Trúc Chi. Nhưng lần này, có vẻ nghiêm trọng hơn những lần khác rất nhiều. Việc nhập thể và việc dung hòa hai viên ngọc đương nhiên cần rất nhiều năng lượng và thần lực. Điều đó đồng nghĩa với việc cô phải có trong cơ thể sức mạnh tuyệt đối. Và đóa huyết linh chính là chìa khóa, nó chính là thứ giúp cô có được thần lực mạnh nhất, để khi hai viên ngọc được dung hòa, cô mới không ngã quỵ.
Huyết Yêu không thể nào đoán trước được chuyện kén tâm ma sẽ xuất hiện. Nhưng có thể hắn đoán được nguy cơ sắp tới của Trúc Chi khi cô lần lượt gặp được đối thủ mạnh hơn mình gấp nhiều lần. Và hắn dường như biết Hắc Nương sẽ trở thành đối thủ của cô, khi biết mục đích thật sự của Nguyên Sâm khi mở cõi vô định là thả ả ra bên ngoài.
Trúc Chi biết Huyết Yêu không dùng đóa huyết linh cắt đi sợi nghiệt duyên của hai người, không biết cô nên mang tâm trạng vui sướng hay lo lắng đây. Vui sướng vì cuối cùng giữa hai người vẫn còn duyên phận, vẫn được kết nối bởi sợi dây tơ hồng, dù nó đầy oái ăm. Hay lo lắng sau này họ sẽ lại phải đối mặt với việc một trong hai phải chết dưới tay người còn lại.
“Đây có thể là lần cuối thuộc hạ và chủ nhân nhập lại làm một.”
Trúc Chi nghe trong giọng nói của Hắc Ma có chút bi thương, nhưng cô không suy nghĩ nhiều lắm. Hoặc cô không có thời gian để tâm điều đó. Bởi vì Hắc Nương một lần nữa phóng một chưởng lực khác vào trái tim của cô.
Trúc Chi chỉ vừa hét lớn:
“Ngay lúc này.”
Trúc Chi lập tức phóng lên không trung, né được sát chiêu. Đôi mắt của cô thoáng nổi gân đỏ và miệng kéo ra một nụ cười quái dị. Nụ cười này khiến Hắc Nương thoáng sững sờ. Rõ ràng trước đó không lâu, cô còn kiềm chế nỗi sợ, vậy mà chỉ vài phút sau khi trúng chiêu của ả, cô lại như một con người hoàn toàn khác.
Trúc Chi hướng mũi kiếm lên trên và bắt đầu xoay vòng. Một luồng ánh sáng bạc tỏa ra từ cơ thể của cô và Hắc Nương ngửi được mùi máu tanh thoáng qua, dù rất nhanh đã tan trong gió, nhưng ả vẫn chắc chắn có điều gì đó không đúng đang xảy ra. Ả đứng chết trân tại chổ khi thấy cô bỗng dưng rơi xuống đất, rồi lại đột ngột phóng lên không trung, hai tay dang ra thành hình chữ thập, thanh quỷ kiếm biến đâu mất dạng.
Trúc Chi cảm thấy bên trong cơ thể của mình có vài biến động khác biệt. Hai luồng khí nóng và lạnh đan xen bên trong cơ thể khiến khuôn mặt của cô nửa tím tái, nửa lại đỏ hồng. Nó cũng khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu và buồn nôn. Cô nhắm tịt mắt, thầm hy vọng cơn buồn nôn nhanh chóng qua đi.
Khi Trúc Chi tưởng mình sẽ phun ra một ngụm máu tươi thì miệng cô lại phun ra vọng âm. Vọng âm cực đại khiến Hắc Nương cả kinh, ả lấy hai tay bịt lấy đôi tai đang chảy máu của Bảo Bảo. Vọng khí từ vọng âm không thể xuyên thủng kén tâm ma, nhưng lại khiến đám dây thòng lòng phủ kín trên thành kén trở nên héo úa và rơi rụng.
Đột nhiên, Trúc Chi lao tới chổ ả như một mũi tên, mũi kiếm (thanh quỷ kiếm từ đâu xuất hiện trở lại trong tay Trúc Chi) đang hướng về ngực của ả khiến ả hơi hốt hoảng. Rất nhanh ả đã gạt đi chiêu tấn công vừa rồi của cô. Nhưng ả không tránh được cái chạm từ lòng bàn tay của Trúc Chi.
Hắc Nương bị trúng một chưởng từ lòng bàn tay của Trúc Chi. Một chiêu đó đủ khiến ả văng ra xa, lưng của ả chạm vào thành kén và rơi xuống đất như cách ả đã gây ra cho cô trước đó. Ả cũng hộc máu và không đứng vững. Thân thể của Bảo Bảo chao đảo, dường như không trụ vững dưới đợt tấn công vừa rồi. Ả biến cơ thể yếu nhược lúc này không thể chứa nổi linh hồn của ả nữa rồi.
Trúc Chi siết chặt chui kiếm, ném cho ả một ánh mắt tà ác rồi cười nói:
“Cái này người ta gọi là ăn miếng trả miếng.”
Hắc Nương hừ lạnh, chạm lòng bàn tay vào ngực Bảo Bảo. Trái tim của cô gái Bảo Bảo này đã ngừng đập. Rõ ràng đây chỉ là một bộ xác khô mà thôi. Bảo Bảo chắc chắn không chết vì chiêu vừa rồi của Trúc Chi, nó chết bởi vì linh hồn của ả quá mạnh so với cơ thể của Bảo Bảo. Kén tâm ma đã rút lấy linh hồn đã chết của nó mất tiêu. Xem ra, ả phải nghĩ ra cách khác, ả phải tìm lấy cơ thể khác, một cơ thể đủ mạnh mới có thể chứa lấy phần tâm ma của ả.
Hắc Nương chùi máu trên miệng bằng cổ tay, ánh mắt nhìn Trúc Chi như muốn nuốt chửng cô. Nhưng vẻ mặt đắc ý của Trúc Chi khiến ả chùng bước. Làm như cô chắc chắn sẽ thoát chết được vậy. Thế thì ả phải khiến cô biết rằng, cho dù thế nào, cô cũng sẽ chôn xác của mình tại nơi này.
Trúc Chi khàn khàn nói:
“Ngươi tưởng ngươi có thể chôn xác của ta tại đây hay sao?”
Hắc Nương chỉ “hửm” mà không trả lời gì cả, hơi ngạc nhiên khi cô dường như đọc được suy nghĩ của ả. Ả chỉ vừa mới nhận ra âm giọng của Trúc Chi hoàn toàn khác bình thường. Nó không chỉ mang sát khí mà còn có vẻ như một người khác đang nói với cô mà không phải Trúc Chi vậy.
Hắc Nương không nghĩ Trúc Chi có thể thoát ra khỏi kén tâm ma. Có thể cô chỉ đang cố hù dọa ả, hoặc cố trấn chỉnh bản thân rằng kén tâm ma không đáng sợ như cô tưởng. Ả không nghĩ mình rãnh rỗi giải thích cho cô biết về mức độ nguy hiểm kén tâm ma nữa, mà chỉ cần cho cô nhìn thấy sức công phá của nó thôi.
Trúc Chi và Hắc Nương không dành quá nhiều thời gian cho việc nói chuyện phiếm. Họ đã bắt đầu tấn công đối phương bằng kiếm. Nhưng rõ ràng kiếm của Hắc Nương không thể đọ so với sức mạnh của quỷ kiếm. Mỗi lần hai thanh kiếm chạm vào nhau, Hắc Nương như bị trúng một chiêu, chân ả khụy xuống, chống đỡ hết sức khó khăn. Cơ thể của Bảo Bảo chỉ còn chịu sự điều khiển của linh hồn mà không thể hòa hợp như trước.
“Đáng ghét.” Hắc Nương lầm bầm trong miệng.
Trúc Chi vẫn tiếp tục chém mạnh vào Hắc Nương, không một chút nương tay. Cho đến khi Hắc Nương nằm xuống đất, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt mở to nhìn thanh quỷ kiếm đang đâm xuyên bụng của Bảo Bảo. Nhát chém này khiến cơ thể của Bảo Bảo không còn chịu thêm sự điều khiển nào của Hắc Nương nữa. Nó trở nên khô quắc và dần dần tan biến trong màn sương.
Trúc Chi (hoặc Hắc Ma) biết chỉ giết Bảo Bảo không thể nào giết luôn Hắc Nương. Họ phải khiến ả thoát khỏi cái xác này trước đã. Điều đó có nghĩa là họ phải khiến Bảo Bảo bị thương đến mức không thể gượng dậy dưới sự điền khiển của Hắc Nương nữa.
Đúng như dự đoán của Trúc Chi, linh hồn tà ma của Hắc Nương thoát ra khỏi vỏ bọc Bảo Bảo. Linh hồn kia nhập vào kén tâm ma, thứ duy nhất có thể chứa linh hồn của ả. Ả đã nhốt cả hai vào kén tâm ma, điều đó cũng đồng nghĩa với việc ả không thể trốn ra ngoài và tìm lấy cơ thể khác.
“Bây giờ trận chiến mới thật sự bắt đầu.”