“Phải đó! Tốt nhất ai đó phải tự biết mình là ai.
Hội võ hôm nay do hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương cùng tổ chức đấy”.
“Nghe nói dẫn đầu là Hiệp hội Võ thuật, một thế lực khổng lồ”.
“Anh mà vào được, tôi sẽ ăn tấm vé này”.
Cô gái trang điểm lòe loẹt không ngừng chế giễu Dương Thanh.
Dứt lời, cô ta còn cố ý giơ tấm vé ra, đắc ý nói: “Thấy không? Vé trung tâm này bị bọn phe vé độn giá lên ba trăm nghìn rồi đấy”.
“Một vé vào cửa đã ba trăm nghìn, đủ để thằng nghèo kiết xác như anh tiêu cả đời ấy nhỉ?”
Cô ta trắng trợn khiêu khích Dương Thanh.
“Đủ rồi Từ Lệ!”
Vương Dũng không nhịn được nữa, giận dữ quát lớn.
Từ Lệ cười lạnh hỏi: “Sao hả? Anh còn định ra mặt cho anh ta?”
“Câm miệng!”
Vương Dũng cả giận nói: “Cô còn dám sỉ nhục bạn tôi thêm một câu, đừng trách tôi không khách sáo!”
“Viên Viên, cậu nhìn đi, Vương Dũng bắt nạt tớ!”
Từ Lệ làm bộ đáng thương nói với La Viên Viên.
La Viên Viên hừ lạnh một tiếng: “Anh ta dám chắc!”
Cô ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, kéo tay Từ Lệ nói: “Chúng ta vào trong đi!”
Sau khi hai cô gái bỏ đi, Vương Dũng mới áy náy nói: “Dương Thanh, tôi…”
“Được rồi, chúng ta quen nhau bao lâu, tôi còn không biết tính cậu sao? Đừng lo cho tôi, cứ vào trước đi.
Lát nữa tôi sẽ tìm cậu sau”.
Dương Thanh bật cười vỗ một cái vào ngực Vương Dũng.
Thấy Dương Thanh không tức giận, sắc mặt Vương Dũng mới tốt lên một chút, cười gượng nói: “Được, tôi chờ cậu!”
Nhìn theo bóng lưng của Vương Dũng, Dương Thanh không khỏi cảm thán.
Anh thực sự không hiểu tại sao người kiêu ngạo như Vương Dũng lại trở nên ngoan ngoãn nhẫn nhịn như vậy.
“Có lẽ là vì tình yêu!”
Dương Thanh chợt nghĩ tới bản thân, lắc đầu cười chua xót.
Bây giờ mới chín rưỡi, nửa tiếng nữa hội võ mới bắt đầu.
“Anh Thanh!”
Đúng lúc này, có người thân mật gọi anh.
.