– Dạ!
Người nọ nhanh chóng lắc mình bay vút đi trước thông báo.
Có lẽ là bị tu sĩ Kim Liên gây ra động tĩnh làm cho kinh động, Liệt Hoàn thẳng đường đi tới, Đường Quân, Hắc Vân, Thất Giới Đại sư, Hoa Ngọc, Vân Quảng, Cơ Mỹ Mi, ngay cả Hồng Trần Tiên Tử và Tả Nam Xuân cũng xông ra xem là ai.
Mà những người khác là bởi vì tu vi quá thấp không phát hiện được Liệt Hoàn đến, Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng ngược lại vừa đúng lúc thấy được, thế nhưng không có tự tin như bọn Vân Quảng dám tùy ý đi mạo phạm tu sĩ cảnh giới Kim Liên.
– Liệt Hoàn!
Vân Quảng thấy là Liệt Hoàn, giơ tay lên tiếng chào.
– Hừ!
Liệt Hoàn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới đối phương.
Vân Quảng nhất thời cười hắc hắc nói:
– Lão yêu quái này kiêu ngạo thật!
Gặp Cơ Mỹ Mi, chỉ thấy Cơ Mỹ Mi cười tiến lên đón:
– Chẳng hay cơn gió nào thổi Liệt Đại ca tới đây…
– Cút ngay!
Liệt Hoàn không nể mặt chút nào quát lớn, khiến cho Cơ Mỹ Mi sượng người tại chỗ, lộ vẻ lúng túng.
Liệt Hoàn sa sầm nét mặt, long hành hổ bộ đi tới một mạch, kéo lê áo choàng màu đỏ lửa phiêu dật, khí thế mười phần. Không cần biết các ngươi là người do Lục Thánh phái tới, không hề nể mặt bất cứ ai, ngược lại thấy Thất Giới Đại sư hơi ngẩn ra.
Thất Giới Đại sư chẳng qua là nhìn y khẽ gật đầu cười thay câu chào hỏi, Liệt Hoàn lại chủ động tiến lên chắp tay chữ thập, hơn nữa còn khách sáo vái dài, sắc mặt hòa hoãn có hơi kinh ngạc:
– Chỉ là một Kham Loạn hội nho nhỏ sao làm phiền Đại sư đích thân tới đây, Tàng Lôi không khỏi lấn hiếp người quá đáng!
Thất Giới Đại sư cười cười, chắp tay chữ thập đáp lễ nói:
– Tựa hồ Yêu Vương có chuyện, bần tăng sẽ không quấy rầy.
– Vậy được, trở lại ta sẽ tìm Đại sư ôn chuyện cũ.
Liệt Hoàn chắp tay chữ thập lần nữa, gật đầu một cái cáo từ, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Đi một mạch tới quảng trường chủ điện, chỉ thấy một tên nam tử áo xanh đứng ngoài cửa lớn cung điện cổ kính hùng vĩ, Liệt Hoàn chắp tay hành lễ xa xa.
– Liệt huynh tới rồi.
Nam tử áo xanh đứng ở trên bậc thềm thật cao chắp tay đáp lễ, chợt nghiêng người đưa tay ra mời:
– Tú Chủ Đại nhân ở trong điện chờ ngươi.
Được cho phép gặp, Liệt Hoàn lập tức lắc mình lên trên bậc thềm thật cao.
Nam tử áo xanh đi tới trước cửa lớn điêu khắc các loại đồ án Yêu tộc cổ xưa cao gần năm trượng, đưa tay chậm rãi đẩy ra một khe hở. Cửa lớn phát ra tiếng kẽo kẹt trầm đục, khiến cho người nghe cảm thấy nghiêm trang kính sợ.
Cái gọi là khe hở đại môn chẳng qua là vì đại môn quá khổng lồ, trên thực tế khe hở này đủ chứa hai người sóng vai đi vào.
Rất lâu trước đây, cửa này vẫn rộng mở đường đường chính chính, thế nhưng kể từ sau khi Phục Thanh thần phục với Yêu Thánh Cơ Hoan, cũng không được mở rộng ra nữa, tất cả người ra vào phải đi qua khe cửa, cũng không biết Phục Thanh là có ý gì.
Trong đại điện hết sức trống trải, hai người đi vào thậm chí có cảm giác nhỏ bé, không gian bên trong lại rất lớn. Mặt đất được phủ kín bằng ngọc thạch bích lục trong suốt, trên nóc điện được khảm đầy các loại bảo thạch, rậm rạp chằng chịt tựa như bầu trời đầy sao. Mười mấy cây cột chống đỡ đại điện toàn bộ là gỗ, cũng không biết là gỗ gì, cây nào cây nấy cao gần mười trượng, tròn trịa thẳng tắp, phải năm sáu người trưởng thành nắm tay mới có thể ôm xuể. Chất gỗ ngăm đen, phía trên điêu khắc hình các loại Yêu tộc, muôn hình vạn trạng vô cùng quái dị.
—————