“Khoảng cách có lẽ còn mười mấy vạn dặm đường, cũng không quá gần.”
Kế Duyên do dự một chút, nhìn xuống Xuân Huệ phủ và Xuân Mộc giang. Sau đó, trong lòng hắn hạ quyết tâm, bất luận đây là cảm giác sứ mệnh của bản thân hay là do lòng hiếu kỳ thì cơ hội này cũng không phải lúc nào cũng có. Vì vậy, hắn nói với mấy tu sĩ trước mặt.
“Các vị đạo hữu tiên tu phong cấm địa mạch sát khí lại bị yêu ma thừa cơ làm loạn, nếu không chê thì có thể để Kế mỗ đi cùng hay chăng? Dù sao cũng thêm được chút sức mọn!”
Cơn cuồng phong thổi qua vì đám người di chuyển quá vội vàng vẫn đang kéo theo vầng hào quang xung quanh. Sáu vị tu sĩ Tiên Hà Đảo nhìn nhau, cũng có người dò xét Kế Duyên, hơn nữa ánh mắt còn đang đánh giá thân kiếm có mười phần linh tính ở sau lưng hắn.
Đây rõ ràng là một vị kiếm tu, hoặc là một đạo hữu tiên tu có thủ đoạn của kiếm tu, mà thủ đoạn đó lại không tầm thường chút nào. Dù sao đi nữa, có tiên kiếm làm chỗ dựa nên sức sát phạt của vị tiên tu này cũng sẽ rất mạnh.
Tuy các tu sĩ Tiên Hà Đảo tự nhận rằng thực lực của những người tham gia chuyến này cũng đủ rồi, nhưng nếu vị đạo hữu kia đã đưa ra thiện ý như vậy, thì sau đó cũng nên có một mối thiện duyên.
Vì thế, ông lão ở chính giữa cũng đáp lễ nói.
“Nếu đạo hữu đã có ý tốt này, vậy thì cùng chúng ta tiến về phía trước nhé!”
Năm vị tu sĩ Tiên Hà Đảo còn lại cùng nhau hành lễ, tỏ ý cảm ơn. Một người trong đó cũng mặc trang phục nho sĩ giống như Kế Duyên lúc này mới nói chuyện.
“Như vậy, mời đạo hữu bước vào vầng sáng của ta. À, mong đạo hữu đừng kháng cự sự dò xét của ‘Hà quang trận’ nhé.”
Kế Duyên hiểu ra, thì ra mấy người tiên tu này triển khai trận pháp, đang phi hành mà còn có thể bày trận, quả nhiên bất phàm.
“Ha ha, Kế mỗ cũng không có ý định kháng cự quá mức đâu.”
Kế Duyên cười nói một câu, lập tức đáp mây bay về phía sáu người. Sau đó, đám mây bị vầng sáng đảo qua, chỉ cảm thấy như gió mát thổi vào mặt mà không có bất kỳ dị thường nào. Rất nhanh, hắn đã đi đến bên cạnh vị nho sĩ vừa nói chuyện kia.
Những người khác thấy Kế Duyên hời hợt tiếp nhập vào ‘Hà quang trận’ như vậy, mà trận pháp này cũng không có bất cứ phản ứng nào khác, thế nên trong lòng buông lỏng cảnh giác một chút, cũng âm thầm nhìn kỹ Kế Duyên lần nữa.
Sau khi tiến vào phạm vi ‘Hà quang trận’, Kế Duyên lập tức phát hiện ra, việc cưỡi mây tốn ít sức lực hơn rất nhiều, hầu như không cần hắn dùng quá nhiều pháp lực để duy trì tốc độ phi hành ổn định nhanh chóng nữa.
Chỉ là nhớ tới việc đám người Tiên Hà Đảo này đang vội đi tiếp viện, nếu bọn họ tiêu hao quá nhiều pháp lực lúc phi hành thì lúc đến nơi có lẽ cũng chỉ là những chiến binh mỏi mệt mà thôi.
Dù nói thế nào, nếu Hà Quang trận đã không có phản ứng gì với Kế Duyên thì mọi người cũng không nghĩ nhiều nữa. Một đám tiên tu ở phía sau vẫn còn cảm thấy tò mò về vị tu sĩ mới đến này, nhưng ngoại trừ việc truyền âm với nhau một lúc thì cũng không ai làm gì cả. Đội ngũ lại một lần nữa khôi phục lại trạng thái yên tĩnh phi hành.
Nam tử có dáng vẻ nho sĩ ở bên cạnh khẽ chắp tay với Kế Duyên.
“Kẻ hèn là Thường Dịch ở Tiên Hà Đảo. Chúng ta ăn mặc khá giống nhau, Thường mỗ sẽ không gọi đạo hữu, mà gọi là Kế tiên sinh nhé.”
Kế Duyên cũng chắp tay đáp lễ.
“Tại hạ là Kế Duyên, làm phiền rồi! Thực không dám giấu giếm, người quen đều gọi ta như thế đấy.”
Thường Dịch cười gật đầu, ánh mắt đảo qua Thanh Đằng kiếm sau lưng hắn, dò hỏi.
“Phía sau Kế tiên sinh là một thanh Tiên kiếm đã tự sinh ra linh tính sao?”
Thanh Đằng kiếm đung đưa một góc, khẽ dịch chuyển sau lưng Kế Duyên. Hắn cũng gật đầu trả lời.
“Đúng là một thanh tiên kiếm.”
Phần chuôi của tiên kiếm quấn dây leo, còn mọc lên mấy chồi non, trên thân kiếm cũng có dây leo sinh trưởng, tăng thêm vẻ phong mang nội liễm. Vừa thoạt trông, đã có thể thấy rõ một màu xanh biếc chứa sinh cơ vô hạn.
Nhưng dù sao đây cũng là một thanh tiên kiếm, lại còn không có một chút kiếm khí nào. Như vậy, một khi kiếm ra khỏi vỏ, uy lực chắc chắn bất phàm.
“Kế mỗ đã từng nghe qua đại danh của Tiên Hà Đảo nhưng chưa gặp bao giờ. Hôm nay đúng là tình cờ gặp gỡ.”
Kế Duyên cũng mượn cơ hội này hỏi thăm sự tình trên Tiên Hà Đảo.
Hai người bắt chuyện với nhau. Trong lúc Thường Dịch tán gẫu với Kế Duyên, thỉnh thoảng cũng có vị tiên tu bên cạnh nói chen vào một hai câu, xem như cũng đã quen thuộc hơn một chút.
Đối với tiên nhân có đạo hạnh sâu như Kế Duyên, nếu nói không môn không phái, sống ở một huyện nhỏ trên thế gian thì đúng là hơi có chút hoang đường. Giả dụ như một người khác nói những lời như vậy thì chắc chắn các tu sĩ của Tiên Hà Đảo sẽ không tin, nhưng trên người Kế Duyên lại có khí tượng rõ ràng, thần hồn sáng sủa, tự nhiên mang đến cho người khác một cảm giác tin tưởng.
Sau đó, chuyện càng làm cho người khác kinh ngạc chính là, Thường Dịch bất chợt phát hiện ra hai mắt của Kế Duyên đã bị mù. Hơn nữa, y cũng đã được Kế Duyên tự mình xác thực chuyện này. Đối với tiên tu thì chuyện này quả thật là không thể tin nổi.
Dù sao, thông qua các loại thủ đoạn thần dị, việc chặt ngón tay rồi mọc lại chưa hẳn không có khả năng xảy ra, vậy việc hồi phục thị lực cũng có thể làm được. Nhưng ánh mắt của Kế Duyên lại bị mù lòa, trong này tất nhiên cũng có nhân tố bất khả kháng nào đó.
Mà lúc này, Kế Duyên rốt cuộc cũng đã biết sáu người này là sáu vị trưởng lão của Tiên Hà Đảo, và các tu sĩ dưới trướng trong chuyến đi này thậm chí lên đến số lượng ba trăm người. Đối với tu tiên giả, đây được xem là một con số khổng lồ, huống chi những vị tu sĩ của Tiên Hà Đảo lại còn không phải là những người có tu vi tầm thường.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi việc đến đây của Kế Duyên, các tu sĩ Tiên Hà Đảo đã tận lực thi triển pháp thuật, che giấu đi hà quang. Tuy bản thân Kế Duyên ở bên trong vầng sáng thì vẫn thấy trước mắt rực rỡ sáng chói, nhưng mấy người ở trên mặt đất có lẽ sẽ không còn thấy gì nữa.
Bọn họ đi ngày đi đêm, không ngừng nghỉ, sông núi quốc gia ở phía dưới lần lượt thay đổi. Cuối cùng, sau mười ngày, bọn họ đã đi tới vùng đông bắc Vân Châu. Phía trước xuất hiện một ngọn núi cao vút. Bây giờ đang là ban ngày nhưng ở ngọn núi kia hoàn toàn hiện ra trạng thái hắc ám không trăng không sao.
Trong núi sâu, mơ hồ có ánh sáng chói lọi chớp động trong bóng tối.
“Chúng ta đã đến!”
Vị trưởng lão đầu lĩnh tỏ vẻ ngưng trọng, nói với Kế Duyên vừa đi đến bên cạnh.
“Kế tiên sinh, mượn nhờ tiên kiếm sắc bén của ngài để phá sương mù nhé!”
“Nên như vậy.”
Kế Duyên đáp một câu, tay phải bắt lấy chuôi Thanh Đằng kiếm. Vào lúc này, sắc lệnh linh văn trên vỏ kiếm hiển hiện; hơn nữa, chữ “Tàng” đồng thời biến mất.
Sau một khắc…
“Ooong —-”
Kiếm minh vang lên. Kiếm quang màu trắng chói mắt mang theo vô vàn kiếm khí lộ ra phong mang vô hạn, thế như chẻ tre, chém thẳng về phía sương mù.
Những nơi Tiên kiếm đi qua, khói đen cuồn cuộn cũng dần tan ra hai phần như những đóa hoa tuyết.
“Các vị, chúng ta đi trảm yêu trừ ma nào!”
Một lát sau, vầng hào quang đột nhiên sáng lên, nhao nhao bay qua sơn mạch.