Người áo đen không ngờ tiễn của quân Vũ lâm lại lợi hại thế, chỉ trong một chốc mà chết đến bốn mươi mấy người, thét lên thảm thiết rồi ngã gục liền liền, nhưng người còn lại bị áp chế. lũ lượt nhảy ra khỏi ruộng.
Lúc này, Lý Thừa Ninh cũng đã bình tĩnh lại, hắn nhớ ra phương án đối phó lúc đầu. nếu như bị phát hiện thì sẽ chia nhau ra để vào. Nghĩ thế hắn lập tức hạ lệnh: “Chia rẽ ra. từ bốn phía đi vào. mục tiêu là Mau Đơn Lâu.”
Năm trăm người đã được phân chia ra thành mười nhóm trước, mỗi nhóm có năm mươi người. và đều có nhóm trưởng, nhiệm vụ cũng được phân chia hết. Thấy dùng sức mạnh đánh không lại, năm trăm người họ bắt đầu chia rẽ ra từ bốn phía bờ tường đột nhập vào biệt viện. Lần này bọn họ đã tấn công hiệu quả. Vũ lâm quân phải chia rẽ ra đối phó bọn họ, mưa tiễn cũng không còn dày đặc như vừa rồi. Không ngừng có người hắc y thành công nhảy vào đại viện bắt đầu xông vào hỗn chiến quyết liệt với Vũ Lâm quân, không biết ai đã đốt cháy đóng cỏ khô gần đấy, trong sân bỗng chốc sáng bừng lên.
Tiếng chém giết inh ỏi trong quán xá hoàng trang, có ánh lửa được châm, tiếng vang vọng đến ngoài mười dặm. nhưng người nông dân đi thu hoạch sợ quá bỏ chạy về thôn. Trong ruộng lúa mạch thênh thang này bỗng chốc không còn bóng người. Nhưng ở phía tây quán xa. trên quan đạo cách đấy mười dặm lại có một đoàn đại quân chực chờ, toàn đoàn kéo dài đến hàng dặm. đứng đầu là đại tướng Mạnh Vân – người được phong đại tướng quân Kim ngô vệ. Sau khi phán bội Lý Khánh An tại Hà Tây hắn đã được Lý Dự trọng dụng. Bây giờ hắn đã trở thành đại tướng mạnh nhất của Trường An. nắm trong tay nhiều binh lực nhất.
Ánh mắt Mạnh Vân lạnh lùng nhìn về phía quán xá. hắn vẫn ngồi trên chiến mã không chút phản ứng gì. cơ hồ như sống chết của Lý Dự hoàn toàn không liên can đến mình. Lúc này, một con ngựa khác từ từ đi đến. trên ngựa là một nam tử trung niên, ánh trăng chiếu rọi trên mặt hắn. mọi người nhìn rõ đấy chính là thái thượng hoàng Lý Hanh.
Mạnh Vân thấy hắn đến bèn khom người thi lễ. nhưng Lý Hanh lại khoát tay nói hắn không phải câu nệ. Lý Hanh nhìn ngóng ngía một hồi nói: “Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ đắc thủ chứ?”
Mạnh Vân lắc lắc đầu. “Ba ngàn Vũ lâm quân mà trưởng tôn Toàn Thụy lần này dẫn theo đều là tinh nhuệ của quân Sóc Phương, sức chiến đấu rất mạnh. Hơn nữa bọn thích khách này không phải quân đội. tuy võ nghệ cao cường. nhưng kỳ thực chỉ là nhóm ô hợp, không biết chiến thuật, không có kỹ luật, chỉ biết dùng sức đọ sức. tuy
dũng mãnh nhưng lại không thể cầm cự được bao lâu. Sau khi bị mài hết duệ khí thì chúng cũng sẽ dễ dàng bị đánh bại thôi. Thái thượng hoàng hãy bình tĩnh quan sát. cùng lắm là nửa canh giờ nữa sẽ có kết quả thôi.”
Lý Hanh cười cười nói: “Mạnh tướng quân quả nhiên là lão tướng kinh nghiệm dày dặn. nhìn rất thấu vấn đề và có tầm nhìn xa trông rộng.”
Mặt Mạnh Vân hơi đỏ, hắn vội nói: “Thái thượng hoàng quá lời. ty chức thật hổ thẹn!”
Lý Hanh gật gật đầu tán thưởng nói: “Mạnh tướng quân không phải khiêm tốn. cả Lý Khánh An cũng bị một vố đau trong tay tướng quân, mà đến nay hắn vẫn canh cánh trong lòng, chứng tỏ Mạnh tướng quân có năng lực hơn người, ta không nhìn nhầm đâu. xin tướng quân cứ yên tâm. ta đã hứa thì chắc chắn sẽ làm.”
Mạnh Vân tuy áy náy với Lý Dự nhưng hắn chỉ nghĩ đến lời hứa của Lý Hanh thì lại bừng bừng nhiệt huyết, đại nghĩa trung quân gì đều bị hắn vứt đi đâu. hắn nghiến răng nói: “Ty chức nguyện tận trung vì thái thượng hoàng!”
Lý Hanh cười tít mắt. khổ nhục kế phản gián của Vương Củng quả thật lợi hại. Nếu không có tên Mạnh Vân này hồi Kinh, đại sự của hắn e rằng đã khó thành.
“Vậy chúng ta hãy bình tĩnh mà quan sát thêm đã. đợi thời cơ của chúng ta thật sự đến thì mới bắt đầu lên sân khấu!”
Ánh mắt của Lý Hanh lại lần nữa nhìn về hướng biệt viện hoàng trang lấp lánh ánh lửa. trong mắt Lý Hanh đầy thứ tình cảm phức tạp. Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn chút trắc ẩn. nhưng dần dần. cùng với ánh lửa mập mờ trong mắt hắn dần biến thành ngôi hoàng vị chí cao vô thượng, khi cái vị trí mà hắn khát vọng bấy lâu nay, cái lòng trắc ẩn kia cũng biệt tăm. thay vào đó là vô tình và tàn nhẫn. Hắn lẩm bẩm trong lòng: “Ngươi không thể trách ta được. ngươi đã từng nói nguyện ý dâng hoàng vị cho ta. nhưng ngươi đã không làm vậy..
Mạnh Vân ở sau lưng nhìn bờ vai hơi gầy guộc của Lý Hanh mà trong lòng không khỏi thở dài, tình phụ tử thiên luân khi đứng trước hoàng vị thì cũng trở nên bạc bẽo, không đáng một xu. Xem ra không phải ai cũng có thể nhắm vào cái vị trí ấy, ít ra Mạnh Vân hắn không làm được. Hắn cũng chỉ đành biết thở dài tiếc nuối. Lúc này, Lý Hanh bỗng quay lại nói: “Mạnh tướng quân, các việc phía sau ta giao cho ngươi hết. ta sẽ không xuất hiện nữa.”
“Thái thượng hoàng yên tâm. kế hoạch của chúng ta thập toàn thập mỹ, trưởng tôn Toàn Thụy là người thông minh, hắn biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Lý Hanh gật đầu nhẹ. xong hắn từ từ lui về phía cờ, dưới bóng râm của cờ lớn hoàn toàn bao trùm hắn lại. cả người hắn như thể trở thành hư vô.
Năm vạn đại quân lẳng lặng đi vào ruộng lúa mạch, đi về hướng quán xá hoàng trang, chỉ trong một chốc, đại quân đông nghịt đã vây kín cả quán xá. nhưng Mạnh Vân lại không hạ lệnh cho tiến công, hắn chỉ cho bao vây, và đợi chờ thời khắc cuối cùng.
Đằng sau bức tường rào của hoàng trang trận chiến đang gây cấn. cũng như Mạnh Vân đã phán tích, nhưng người hắc y này võ nghệ cao cường, nhưng giữa họ lại thiếu sự phối hợp ăn ý, mạnh ai nấy đánh. Còn Vũ Lâm quân tuy võ nghệ yếu cơ hơn nhưng được các phối hợp rất ăn rơ, có thể bù trừ cho nhau, và vì thế lại ngang sức với bọn người hắc ý, cộng thêm bọn họ có số lượng gấp ba đối phương, cung tiễn lại lợi hại, chẳng mấy chốc bọn người hắc ý đã bắt đầu yếu thế. Ba mươi mấy thích khách hắc y đã chạy đến gần Mẫu Đơn Lâu lại bị binh sĩ vây chặt. Sau vài lần định phá vòng vây không thành, đã có hai mươi mấy người bị phanh thây, không một ai sống nổi.
Đèn trong Mẫu Đơn Lâu bị dập tắt hết, một trăm mấy thị vệ của Lý Dự vây kín cả tiểu lâu. đến một con muỗi cũng khó mà lọt được, như thể đại địch sắp đến. Bản thân Lý Dự lại lặng lẽ đứng sau cửa sổ chăm chú quan sát chiến trường ở xa xa. Hắn lo lắng cho chỗ ở của Lý Bí và Lý Nghiễn hơn. bọn họ ở tại phủ Dung Lâu. cách Mau Đơn Lâu trăm bước, và gần với chiến trường hơn. Cũng có hai trăm mấy tên binh sĩ vây kín phủ Dung Lâu. hữu hiệu ngăn lại công kích của thích khách.
Cùng với việc thích khách bị binh sĩ cản lại, lửa giận trong lòng Lý Dự lại bắt đầu bùng phát. Hắn đương nhiên biết những thích khách này do ai phái đến. cái bọn khốn nạn kia lại dám dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để đối phó hắn. Lý Dự không khỏi cười lạnh. Cũng tốt! Bọn người ngu xuân này đã cho hắn một cái cớ cuối cùng để có thể thẳng tay trừng trị tịch thu toàn bộ nhà cửa ruộng vườn chúng.
Lúc này, Diêu Tử Lang bưng một bát cháo yến sào lạnh lên. Đây là thói quen của Lý Dự, mỗi ngày giữa đêm tỉnh dậy hắn đều phải ăn một bát cháo yến sào. Lý Dự gật gật đầu, hắn chỉ chỉ lên bàn. lệnh Diêu Tử Lang đặt cháo lên bàn. Hắn giờ vẫn chưa muốn ăn. Diêu Tử Lang đặt cháo xuống xong bèn lui xuống, và đứng bên tường. Bỗng nhiên, từ phía cầu thang có tiếng bước chân vội vã. thị vệ gác tại cầu thang la toáng lên: “Ai?”
chỉ nghe một binh sĩ cao giọng nói: “trưởng tôn tướng quân đã lệnh bẩm báo thánh thượng. Mạnh Vân tướng quân đã dẫn năm vạn đại binh đến. Mạnh Vân tướng quân nói nhận được tin có người định hành động bất lợi với Thánh thượng, bèn đến hộ giá.”
Tin này khiến Lý Dự không khỏi kinh ngạc. Hắn cảm thấy có điểm gì đó không ổn lắm. nếu không có thủ lệnh và kim bài của hắn. sao Mạnh Vân dám tự tiện xuất binh? Đây không phải một việc nhỏ, mà liên quan đến quân quyền. Trong lòng Lý Dự rất bực bội. nếu nói nghiêm trọng hơn thì tên Mạnh Vân này đã tạo phản. Nhưng nếu nói Mạnh Vân tạo phản thì hắn cũng không có lý do gì để phán. Dù Mạnh Vân là vì muốn cứu giá. nhưng cuối cùng Lý Dự cũng phải nghiêm trị Mạnh Vân. đây là vấn đề nguyên tắc. Hắn quyết không thể dung thứ cho bất kỳ đại tướng nào được tự tiện xuất binh, một lần cũng không được.
nhưng hắn cũng yên tâm chút ít. năm vạn đại quân đã đến. vậy có nghĩa là đợt hành thích lần này đã hoàn toàn thất bại. Hắn cố hết sức dõi về phía xa. trong bóng đêm không nhìn rõ tình hình ngoài hoàng trang. Lý Dự cố gắng khoan dung mỉm cười, thở phào nhẹ nhàng.
Hắn ngồi xuống; thuận tay cầm bát cháo yến sào lên. Chiếc bát bạch ngọc vẫn mát rượi, trong mùa hạ nóng bỏng này cầm nó lên lại càng thấy mát lạnh. Tâm trạng hắn cực tốt. vừa mỉm cười vừa đưa thìa ăn từng tí cháo yến sào. Diêu Tử Lang ở góc tường, con ngươi mắt hắn thu lại đến mức nhỏ nhất, hắn sợ đến mức không thở nổi, hai chân run cầm cập, hai hàm răng va vào nhau ken két.
“Tử Lang, ngươi đang sợ điều gì?” Lý Dự phát hiện được bất thường của hắn bèn cười hỏi.
“Nô tài… nô tài sợ thích khách.” Diêu Tứ Lang lời lẽ không còn rõ ràng.
“Cái tên vô dụng, bọn thích khách này chẳng qua là những tên hề thôi, ngươi nghĩ trẫm dễ dàng bị ám sát đến thế ư?”
Lý Dự cười khinh miệt, xong hắn ăn nốt thìa cháo cuối cùng, gật gật đầu nói: “ừm. cháo yến hôm nay ngon đấy, tuy vị không thuần lắm. nhưng được cái ướp lạnh, trẫm ăn rất ngon miệng.”
“Điện hạ. có muốn ăn thêm bát nữa không?”
“Thôi, không cần nữa. ăn nhiều quá trẫm lại thấy bụng khó chịu.”
Đặt bát xuống. Lý Dự tiện tay cầm tấu chương lên. xong hắn lại bỏ xuống. Trong phòng không có đèn. hắn căn bản không làm gì được, không khỏi thở dài hỏi: “Lúc nào thì trẫm mới được phép chong đèn?”
Trận chiến trong quán xá đã đến hồi kết thúc, dù cho năm trăm tên người hắc y đã cạn kiệt sức lực, nhưng ba ngàn Vũ Lâm quân lại cứ như mình đồng da sắt. Bọn thích khách muốn công phá kiểu gì cũng không thể vượt qua nổi họ, khiến những tên thích khách hắc y kia thiểu não vô cùng. Lúc này bọn thích khách đã thương vong hơn một nửa. không ít người đã dần chuyển đổi mục tiêu, bắt đầu phá vây ra ngoài. Nhưng phá vây cũng khó khăn không kém. chỉ cần bọn họ thoát khỏi bọn Vũ Lâm quân thì sẽ lập tức có tiễn phóng đến như mưa. đã có hơn chục người bị bắn chết dưới chân tường.
Lý Thừa Ninh càng chiến càng thấy tuyệt vọng. Tình báo đại ca hắn cho đã không chính xác. nhưng tên Vũ Lâm quân này không phải bọn công tử bột yếu như bún. ngược lại bọn chúng đều là các binh sĩ biên cương hung hãn. không biết sợ chết nên kế hoạch ám sát của hắn đã không thể thành công. Trán Lý Thừa Ninh ướt đẫm mồ hôi. hắn cố hết sức vùng khỏi sự níu giữ của các binh sĩ. nhanh chóng chuồn ra phía sau. Hắn lúc này mới phát hiện, năm trăm người của hắn giờ chỉ còn lại không đến hai trăm người đang khổ sở chống cự. những người còn lại không chết thì cũng đã chạy trốn, xác chết la liệt khắp nơi. Trong lòng Lý Thừa Ninh bị tuyệt vọng bao trùm. Thất bại của hắn không chỉ là một vụ ám sát thất bại. mà người nhà và tông tộc của hắn sẽ phải đối diện với một lần càn quét đẫm máu quy mô lớn. Trong lòng hắn hối hận vô cùng, nhưng cũng đã vô phương cứu chữa.
Lý Thừa Ninh đột nhiên hô to một tiếng: “Rút!”
Hắn dẫn đầu quay lưng bỏ chạy để những người ở sau có thể chắn cung tiễn lại cho mình. Cùng với việc thủ lĩnh bỏ chạy, những người hắc y kia lũ lượt quay đầu đào tẩu. nhưng dù có chạy nhanh cỡ nào cũng không thắng nổi CUng tiễn của quân Vũ Lâm. Chỉ trong tích tắc. Tiễn phóng đi như vũ bảo, gần trăm người rú lên thảm thiết rồi ngã lăn xuống đất. chỉ có vài chục người là còn kịp nhảy qua khỏi tường. Quân Vũ lâm quân vẫn vội vàng đuổi theo. Nhưng trưởng tôn Toàn Thụy lại khoát tay ngăn binh sĩ lại nói: “Không phải đuổi theo nữa!”
Hắn đã nhận được tin. hàng vạn nam quân đã trùng trùng vây kín bên ngoài xá quán hoàng trang. những tên thích khách này sẽ không thể trốn thoát, nhưng trong lòng trưởng tôn Toàn Thụy vẫn đầy bất mãn với bọn nam quân. nam quân chỉ bao vây bên ngoài mà không chịu vào cứu viện, dù cho quân Vũ Lâm có thể trấn áp thích khách đi chăng nữa thì vậy ý nghĩa bọn chúng đến là để làm gì? Hơn nữa lại còn đến những năm vạn đại quân. Điểm này khiến lòng trưởng tôn Toàn Thụy đầy thắc mắc, năm vạn đại quân thật sự chỉ để đối phó trăm tên thích khách ư?
“Xoạt!” Mấy chục cuốn tấu chương đã bị lật đồ rơi vãi đầy dưới đất. cơn đau dữ dội ở bụng khiến Lý Dự không thể nào chịu đựng nổi, hắn hơi khom người bấu lấy thành bàn. từng hạt từng hạt mồ hôi hột vãi đầy trán, sắc mặt hắn trắng bệch xám xịt.
Hai hoạn quan trong phòng sợ quá vội đến dìu lấy hắn. “Điện hạ! Điện hạ vẫn ổn chứ?”
“Mau! Mau đi truyền ngự y đến. mau!”
Một tên hoạn quan co giò lên cổ mà chạy, vừa đi hắn vừa hét toáng. “Vương ngự y, mau đến! Điện hạ gặp chuyện rồi!”
Lúc này, Lý Dự đã ý thức được đây không chỉ do mỗi bát cháo yến sào biến chất mà ra. trực giác nói với hắn rằng, rất có khả năng hắn đã bị trúng độc: “Độc!” Sao hắn lại có thể trúng độc được? Hắn bỗng nghĩ ra điều gì đấy, mắt hắn quét vội sang Diêu Tử Lang, chỉ thấy tên hoạn quan này sợ hãi núp ở góc tường, người hắn run cầm cập. Bọn chúng đã nói với hắn. loại thuốc này phải sau ba ngày mới phát tác, lúc ấy đủ thời gian cho hắn chạy trốn, nhưng giờ đây…
Hắn đã hoảng hồn. chân tay bủn rủn đứng còn không vững. Lý Dự nhìn thấy cái ánh mắt sợ hãi sau khi phạm tội trong mắt hắn. Như bỗng chốc hiểu ra chân tướng, hắn lảo đảo đi đến gần Diêu Tứ Lang. đưa tay bóp chặt lấy cổ họng hắn. Mắt Lý Dự đỏ ngầu như sắp nhỏ ra máu.
“Là ngươi! Chính ngươi đã làm!”
“Điện hạ. nô tài… nô tài…”
Diêu Tứ Lang bị bóp chặt nghẹt cổ họng không thở được, hai mắt hắn lồi ra như hai quả cầu trắng. Cơn đau dữ dội khiến Lý Dự không cách nào khống chế được mình, mặt hắn bắt đầu méo mó biến dạng, hung hăng hỏi: “Ngươi nói. là ai… là ai đã sai ngươi làm vậy?”
“Là thái thượng… hoàng.” Diêu Tứ Lang liều mình vùng vẫy, hắn cố lắm chỉ thốt được bốn chữ này ra khỏi miệng. Hắn đã tra được lai lịch năm ngàn quan tiền kia trong phường quỹ Vương Bảo Ký, tra được chủ mưu đằng sau muốn mua chuộc hắn hạ độc ám sát hoàng thượng. vốn dĩ hắn định bụng sẽ bí mật này sẽ có thể tự bảo vệ mình, nhưng giờ xem ra cũng không còn ý nghĩa gì!
“Á!”
Lý Dự lùi liền vài bước, hắn phảng phất như bị phải một cú sét đánh ngang tai. nhói đau ở bụng cũng không còn. thay vào đó, là một nỗi đau khác, quằn quại hơn. hắn cảm thấy cả ngũ tạng lục phủ của mình đều như bị thiêu hủy.
Nỗi đau đằng sau chân tướng này hắn khó có thể chấp nhận được. Đó là phụ thân hắn. phụ thân hắn muốn giết hắn. Ý thức của hắn càng lúc càng mơ hồ. Trong mắt. tai. mũi hắn bắt đầu trào máu. Hắn nhào đến bên cửa sổ, thờ thẫn nhìn về phương xa. nước mắt và máu hòa vào nhau. Trong thời khắc cuối cùng của đời mình, lòng hắn sáng như gương. Hắn cuối cùng cũng đã hiểu ra. Mạnh Vân đã phản bội mình. Phụ thân mình giờ khắc này nhất định có mặt ở trong quân đội.
“Phụ thân!” Hắn không kiềm được thét lên tiếng cuối cùng rồi ngã lăn ra bên cửa sổ.
“Điện hạ! Điện hạ!”
trưởng tôn Toàn Thụy vội phóng lên trước kiểm tra tình hình của Thánh thượng thì vừa trùng hợp nghe phải tiếng thét Lý Dự. cả một đoàn thị vệ vội vã cùng xông lên lầu ba. Bọn họ nghe thấy Thánh thượng đứng bên cửa sổ la hét bèn lập tức đoán được đã xảy ra chuyện. Lúc này Trưởng Tôn Toàn Thụy dừng bước chân lại. hắn nín chặt hơi thở, từ từ từng bước một đi lên. trong lòng hắn lúc này sợ đến cực độ.
Tay hắn run run đưa lên đặt trước mũi Lý Dự. xong hắn thất thần một lúc, toàn thân run rẩy quỳ sụp xuống đất. hắn đau đớn ngẩng đầu lên trời thét to: “ôi, bệ hạ!”