“Lãnh đại nhân, không có vấn đề, bất cứ lúc nào cũng có thể phi hành”.
“Hề hề…”
Lãnh Hàn nhếch mép cười vô sỉ, hướng xuống dưới quát to: “Nữ vương bệ hạ… ngài cảm thấy khinh khí cầu này như thế nào?”
Lãnh Hàn lại bắt đầu yêu cầu Mã Họa Đằng phiên dịch.
Y Lệ Sa Bạch phấn khích hô to: “Tốt lắm, ta nhất định sẽ khen thưởng hậu hĩnh cho các ngươi!”
“Ồ, vậy có phải chúng ta muốn gì đều được đúng không?”
“Đương nhiên, trên thế giới này, không có thứ gì mà đế quốc mặt trời không lặn của chúng ta không chiếm được”.
“Ta muốn ngủ với ngài một đêm, được chứ?”
Mã Họa Đằng giật mình, quay đầu nhìn Lãnh Hàn.
Lãnh Hàn nói: “Phiên dịch đi!”
“Ta phiên dịch cho ngài hay cho ta?”
“Mẹ kiếp, ta nói thế nào thì ngươi phiên dịch thế đó!”
Mã Họa Đằng bất đắc dĩ hô to: “Ta muốn nữ vương ngủ cùng ta một đêm”.
Phút chốc, những người phía dưới đều sững sờ. Không ai dám nói một lời nào, phải biết, đừng nói là mở miệng sỉ nhục, ngay cả những kẻ dám dùng ánh mắt khác thường nhìn… Y Lệ Sa Bạch cũng đều bị nàng ta xử trí. Đám người Phù Tang này… chán sống rồi à?
Y Lệ Sa Bạch nổi giận, tuy nhiên, vì thể diện, nàng ta cố nhẫn nhịn, không nói thêm một lời nào, trong lòng thầm nghĩ, đợi các ngươi xuống đây, ta nhất định sẽ cho người đem các ngươi bầm thây vạn đoạn.
Toàn bộ quảng trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều đang chờ đợi Y Lệ Sa Bạch bộc phát, nhưng không ngờ những người Phù Tang trên chiếc tàu bay kia lại ngày càng quá đáng…
“Nữ vương, ngài thật sự rất đẹp, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngài, mỗi đêm ta đều mơ thấy ngài, ở trong mộng, hai chúng ta không ngừng âu yếm nhau, cảm giác kia quả thực là sung sướng”.