– Cha cha cha, ngài tìm Tiếu Thương Sinh ạ, hắn hết tiền rồi, định quịt nợ nhảy xuống, bị Hoa Nương kéo lại, ngài là bằng hữu của hắn?
Vân Diệp không để ý tới mụ, Đông Ngư không biết nói, tất nhiên là chỉ đành hỏi Lưu Tiến Bảo.
– Dẫn hắn ra đây, ta có lời muốn hỏi.
Vân Diệp kiếm cái giường ngồi xuống, thuận tay nhặt bánh trên bàn cho lên miệng Vượng Tài.
Lưu Tiến Bảo đại gia thì lão bảo tử nhận ra, thấy hắn còn chỉ có thể đứng sau nam tử trẻ kia thì lập tức hiểu phải làm thế nào.
– Hoa Nương, đem nam nhân của ngươi xuống đây, có khách muốn gặp Tiếu Thương Sinh, nhanh lên.
Nói xong những lời này mụ ta cũng hơi xấu hổ, tới thanh lâu không gặp cô nương xinh đẹp mà lại muốn gặp nam nhân, bao năm qua mình còn chưa thấy.
Sơn trà trong thanh lâu vị không tệ, vàng ánh làm người ta nhìn đã thích, Vân Diệp nhón một quả cho vào miệng thong thả nhai, chuẩn bị đợi Tiếu Thương Sinh ra, để xem rốt cuộc là ai mà lại đọc thơ của Lý Bạch, cái quyền lợi này xưa nay chỉ mình có, chẳng lẽ lai lịch của tên này cũng mơ hồ.
Một nữ tử áo gấm to béo vác một thanh y hán tử say như chết từ trên cầu thang đi xuống, tới gần đặt hán tử đó lên cái giường còn lại, lớn gan nói:
– Quý nhân, Tiếu Thương Sinh chỉ là một thư sinh nghèo túng, thường ngày có lẽ mồm hơi thối một chút, nhưng hắn không dám đắc tội với quý nhân.
Vân Diệp không tiếp lời, bảo Đông Ngư:
– Làm hắn tỉnh lại.
Đông Ngư ngoạc miệng cười, bước ngay ra khỏi cửa, hai tay vận sức, nâng cái chum hứng nước mưa lên, trong chum còn đầy nước, đi vào, đặt chum lên bàn, tóm lấy Tiếu Thương Sinh như tóm một con gà nhét vào chum, bong bóng tức thì sủi lên ùng ục.
Hoa Nương cuống lên muốn cứu Tiếu Thương Sinh, nhưng Đông Ngư vạm vỡ to khỏe, một nữ tử như ả không làm gì nổi, đành há miệng cắn.
Đông Ngư nhíu mày, hất tay một cái liền làm Hoa Nương to béo văng đi, xô vào giàn hoa, bị giàn hoa đè lên, khóc lóc thảm thiết.
– Dừng… Dừng tay, có chuyện gì nhắm vào ta… Ức hiếp nữ nhân không phải là hán tử.
Tiếu Thương Sinh gục mặt bên chum nước, lấy ta lau nước trên mặt nói đứt quãng.
Vân Diệp nhổ sơn trà đi, thứ này ăn nhiều đắng miệng, lau tay, ngồi trước mặt Tiêu Thương Sinh hỏi:
– Câu thơ kia ở đâu ra?
Tiếu Thương Sinh lười biếng ngáp một cái nói:
– Đó là tại hạ sau khi đọc hết tàng thư của ngũ thế gia Lĩnh Nam, đứng trên đỉnh núi cao, nhìn sông lớn gợn sóng, thấy văn tự thiên hạ câu từ buồn chán, chữ nghĩa quái đản, vì thế mới so với cuồng nhân Sở, làm phượng ca cười Khổng Khâu, ngài cũng là người đọc sách, thấy thế nào.
Hai câu thơ này nếu do hắn làm ra mới là lạ, hai câu thơ này là điển cố dùng trong khúc mở đầu bài thơ ( Lư Sơn diêu ký lô thị ngự hư chu), ai nói ra cũng không có gì lạ, nhưng tuyệt đối không phải tên lừa gạt trước mắt này có thể nói ra được. Vân Diệp cười, quay về giường, chuẩn bị lấy cái bánh đậu khác đút cho Vượng Tài.
Đông Ngư hiểu ý nhếch mép lên, tóm lấy tóc Tiếu Thương Sinh chuẩn bị mời hắn uống thêm một ít nữa, tên này rõ ràng còn chưa nhìn rõ tình cảnh của mình, tới giờ rồi mà còn định lừa gạt hầu gia, đây là chuyện Đông Ngư không chấp nhận được. Từ khi hắn đi theo Vân Diệp, được ăn ngon, được mặc đẹp, cũng tích góp được ít tiền, chỉ cần về Sơn Đông, đem tiền giao cho bà nương nuôi con khôn lớn, hắn định đi theo Vân Diệp xông pha thiên hạ, nhìn có vẻ là một chủ tử tốt.
Trước kia sở dĩ hận kẻ làm quan là vì cho rằng mình bị ức hiếp, nay giá trị bản thân tăng lên, quên hết khổ nạn trước kia, gia nhập vào hàng ngũ ức hiếp người khác, thậm chí còn ác độc hơn quan viên trước kia, một khi ra tay là tuyệt đối không dung tình, đó là hiện thực bi ai.
Tiếu Thương Sinh định nói, nhưng Đông Ngư không cho hắn cơ hội, thế là mặt nước lại sủi bong bóng, hai tay tóm lấy mép chum muốn đứng dậy, nhưng chỉ hoài công vô ích.
Hoa Nương lại gào khóc, ả nghĩ Tiếu Thương Sinh đã chết đuối rồi.
Khi Tiếu Thương Sinh lần nữa được nhấc lên mắt đã trắng dã, Đông Ngư ném hắn xuống mặt đất, dẫm chân lên bụng hắn, trong miệng Tiếu Thương Sinh phun ra một vòi nước thật ca…
– Đại Đường không có bạch y tể tướng, cũng không có bạch y có thể ngạo vương hầu, nếu ngươi đã ngâm thơ đưa ta tới, hẳn là rất có lòng tin vào tài học của mình, hai câu thơ đó đúng là khiến ta chú ý, ngươi đã thành công một nửa, hiện giờ ngươi chỉ cần thể hiện được tài học ngang với khẩu khí của ngươi, ta không tiếc công tiến cử lên triều đình.
Tiếu Thương Sinh gian nan trở mình quỳ trên mặt đất, chổng bốn vó lên trời đúng là mất phong độ bản thân.
– Xuất xứ của hai câu thơ đó là trên phiến đá nơi sơn cùng thủy tận Việt Châu, hương dân không nhận ra, sau khi tại hạ phát hiện liền nói là tại hạ sáng tác, Vân hầu, tại hạ chỉ mượn hai câu thơ này mong có cơ hội tiến lên, ngài đã phát hiện ra, vì sao còn xỉ nhục tại hạ như thế?
Vân Diệp bấy giờ mới yên tâm, tổ tiên có cái thói xấu rảnh rỗi không việc gì làm là khắc bừa lên đá, khi ấy đất Sở văn chương nở rộ, không có thiện cảm với Nho gia, bọn họ phóng túng, ngâm thơ giữa núi rừng, lưu lại bút tích của mình trên đá cũng không phải là chuyện không có khả năng.
– Tiếu Thương Sinh, đừng trách ta đánh ngươi, nguyên nhân là vì ngươi đáng ăn đòn, lấy một cái tên làm người ta nghe đã muốn đánh. Bản thân không làm việc, suốt ngày lăn lộn thanh lâu, nghe lão bảo tử nói ngươi còn cần nhân tình của mình cứu tế mới sống nổi, có phải thế không? Một kẻ mà ngay bản thân mình cũng không nuôi nổi, ngươi cho rằng Đại Đường thèm lắm sao?
– Nhai câu cắn chữ, cắm mặt vào đống giấy, dựa vào mấy mánh mung kiếm cơm ăn, sống bằng của bố thí. Tiếu Thương Sinh, nếu ngươi đã sống kiểu đó, thì phải chuẩn bị chịu nhục, chỉ bằng một câu thơ vay mượn mà thành thượng khách sao, ngươi nằm mơ.
Tiêu Thương Sinh gian nan nuốt nước bọt, mình hai tháng qua ngày ngày quan sát phủ công chúa, chính là vì muốn tìm cơ hội đem bản thân tiến cử cho vị hầu gia từ kinh thành tới, hi vọng dựa vào thế lực của y để rời khỏi vùng Lĩnh Nam ma thiêng nước độc này. Trong lời đồn huân quý Trường An rất thích văn chương màu mè, có người chỉ dựa vào một câu thơ mà đường mây rộng bước, mình vô ý phát hiện ra hai câu thơ kia, cho rằng là ông trời ban phúc, ai ngờ vừa mở miệng ra, không có cảnh tân chủ đối thoại như trong tưởng tượng, chỉ có xỉ nhục vô tận.
Mình vốn là nhi tử ngư gia, không chịu an thân với tổ nghiệp, dựa vào bản thân biết vài chữ, kỳ vọng có cuộc sống cao hơn người một bậc, thì ra chẳng qua là mình nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.
– Vân hầu, Tiếu Thương Sinh thụ giáo rồi, tại hạ vốn chỉ là nhi tử của ngư phu, nằm mơ một bước lên trời gì chứ, chỗ nào đắc tội, mong hầu gia lượng thứ, lần này về nhà, tìm một nhà thuyền, thành thực vẽ vài tấm hải đồ, kiếm ít tiền, chuộc thân cho Hoa Nương. Thời gian qua nếu không có nữ nhân ngu xuẩn này giúp, nói không chừng tại hạ đã chết đói rồi, vừa rồi ả vô lý mong hầu gia tha cho, không chấp với một ca kỹ, truyền ra ngoài không có lợi cho thanh danh hầu gia.
Khi một người trở về với bản thân, tự nhiên có thần thái trầm tĩnh, không giả dối, không kiểu cách, chỉ còn lại sự thản nhiên, cho nên Đông Ngư rất tự nhiên buông hắn ra, nhìn hắn ướt như chuột lột bò ra khỏi chum, nâng giàn hoa lên, để Hoa Nương bò ra.
– Hoa Nương, ta vốn định nghi nhớ ân tình của nàng, đợi sau khi phát đạt sẽ báo đáp gấp trăm lần, hiện giờ xem ra ta thất bại rồi, ta không tài giỏi như nàng nghĩ, tương lai chắc vẫn là một tên quỷ nghèo, nếu như nàng không chê, ta kiếm ít tiền chuộc nàng ra, kiếp này hai ta sống qua ngày.
Hoa Nương béo ú khóc tưởng chừng sắp đứt hơi, những ca kỹ ở lầu hai đi ra xem náo nhiệt cũng khóc sướt mướt, ngay cả lão bảo tử cũng không ngừng lau khóe mắt. Khóe miệng Lưu Tiến Bảo nhếch lên, Đông Ngư trầm tư, chuyện mỹ hảo thì ai không biết, kết cục đại đoàn viên tuy không trọn vẹn lắm, Tiếu Thương Sinh không mang áo gấm kiệu hoa tới cưới Hoa Nương, nhưng ái tình nghèo khó này càng làm lòng người hâm mộ, tức thì không biết ai lên tiếng khen Tiếu Thương Sinh là hảo hán tử có tình có nghĩa.
Riêng mỗi Vân Diệp là giận dữ tột độ, quát Đông Ngư:
– Đánh tên này một trận nữa cho ta, tức chết đi được.
Đông Ngư khó xử nhìn hầu gia, thấy hầu gia nhà mình tức sắp xỉu rồi, chút không đành lòng lập tức mất sạch sành sanh, túm lấy Tiếu Thương Sinh cho một đấm vào bụng, thấy hắn đáng thương, thu lại vài phần lực đạo, dù thế người Tiếu Thương Sinh vẫn lập tức gập lại, co quắp như con tôm, Hoa Nương xông tới như phát điên, miệng phát ra tiếng gào thê lương, vung móng vuốt lên, nhưng bị Lưu Tiến Bảo tóm lấy cổ áo, không tiến lên được nửa bước.
Không khí trong thanh lâu tức thì biến đổi hoàn toàn, những người vừa rồi còn cười hì hà xem náo nhiệt mặt đều đanh lại, lão bảo tử mấy lần muốn xông tới, đều bị một tên hộ vệ vai u thịt bắp ngăn lại, chỉ có thể cùng tất cả phiêu khách, ca kỹ nhìn Vân Diệp khinh bỉ. Cảnh này làm Vân Diệp nhớ tới cảnh đám ác thiếu gia bị đám đông cười nhạo trong phim ảnh đời sau, chỉ là không có hiệp khách trượng nghĩa xuất hiện, chỉ có phẫn nộ, căm hận mà không dám nói ra.