Nhan sắc tuyệt thế, võ công tuyệt thế này là nữ nhân của mình, đúng là một kỳ tích.
Hàn Mạc lúc này thậm chí đã có một suy nghĩ cổ quái, hắn có cơ hội xuyên việt lần này, tái sinh vào thế giới này, cho dù không phải là cầu mà có, nhưng có thể lọt vào mắt xanh một báu vật như thế, qủa là không uổng phí một đời.
-Bảo bối, xem ra nàng đã đã có được thực học tuyệt kỹ phòng the rồi.
Hàn Mạc hạ giọng:
-Nàng đúng là phong tình bậc nhất.
-Gặp ngươi, lão nương tự dưng… tự dưng muốn, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi..
Diễm Tuyết Cơ xoay người lại, không đợi Hàn Mạc kịp phản ứng, cái lưỡi thơm tho đã như lưỡi rắn, lùa vào trong miệng Hàn Mạc.
Một nụ hôn nồng nhiệt, say đắm. Diễm Tuyết Cơ thân hình mềm mại, miệng rên khẽ, bắt đầu uyển chuyển cử động.
-Nàng là binh lính của ta!
Hàn Mạc thở ồ ồ, nhìn thấy lưng của Diễm Tuyết Cơ đỏ bừng mồ hôi đổ từng giọt, liền ôm lấy vòng eo của nàng:
-Ta là tướng quân, phải chinh phục binh lính của mình.
Hắn quay người Diễm Tuyết Cơ lại, ép nàng vào giường, mân mê cặp mông, bàn tay to xốc vạt áo giáp trụ lên, liền hiện ra một màu trắng xóa cả mắt, cặp mông hoàn mĩ tròn căng lộ ra.
Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng vặn vẹo vòng eo, cặp mông tròn căng đầy đặn cũng giống như hoa trong gió nhẹ nhàng đong đưa, hấp dẫn vô hạn.
Hàn Mạc nhẹ nhàng cởi đan khố, cặp mông trong suốt như bạch ngọc liền hiện ra trước mắt, nhục cảm ngút ngàn, đem tay sờ vào lại co giãn kinh người, phía dưới thắt lưng của nàng đôi kiều đồn nhô cao, vong vút, lúc nằm sấp, đúng là khêu gợi tột cùng.
Giáp trụ lạnh như băng, làm nổi bật màu trắng xóa của cặp mông, dưới giáp trụ cứng nhắc, lại hiện ra da thịt mượt mà, khu vực cấm địa ngày thường bị che lấp cẩn thận, nay hoàn toàn lõa lồ, trắng chói cả mắt, như một áng mây.
Diễm Tuyết Cơ quay đầu nhìn, đôi mắt mơ màng, mặt ửng đỏ, đầu lưỡi khẽ liếm cặp môi đỏ mọng:
-Ngươi… còn không lại đây.
Hàn Mạc máu nóng dâng lên, bước tới, đỡ lấy cặp mông tuyết trắng của nàng, giữ chặt, hạ giọng nói:
-Là ngươi dụ dỗ ta…. Không được cầu xin. Ta… ta đi vào.
Va chạm khẽ khàng mà hồn xiêu phách lạc nhịp nhàng vang lên từ giữa lều lớn. Bên ngoài lều lớn, các binh sĩ tuần tra liên tục, không ai có thể nghĩ rằng trong lều của Hàn tướng quân đã diễn ra cảnh tượng mây mưa vần vũ.
Thời gian xẹt qua như điện, bên trong lều lớn, Diễm Tuyết Cơ như trứng gà lột, thân hình mềm mại cưỡi lên Hàn Mạc, miệng không ngừng rên rỉ, chủ động mà tìm kiếm hoan lạc.
Nàng cúi xuống, cắn lỗ tai Hàn Mạc một cái:
-Lão nương sẽ không xin tha… Tiểu khốn khiếp… Lão nương sẽ khiến ngươi phải cầu xin…
-Ta không cầu xin…
Hàn Mạc cắn răng:
-Ta muốn…. chinh phục ngươi!
Diễm Tuyết Cơ ngồi trên người Hàn Mạc, vặn vẹo thân mình hết cỡ, mặt đỏ như đánh phấn, vòng eo mảnh mai như rắn nước, bộ ngực phì đại chuyển động lên xuống, phải trái trái phải, tóc bay xõa, miệng rên rỉ khôn xiết, âm thanh như từ cõi bồng lai vọng đến, cả thân hình tuyết trắng đổ mồ hôi như trân châu, nhỏ từng giọt xuống người Hàn Mạc, hòa cùng mồ hôi trên người Hàn Mạc, trong lều tướng quân lúc này đúng là tràn ngập hương vị hoan lạc đặc biệt.
Phía dưới không ngừng va chạm phát ra âm thanh, hơi thở dồn dập, miệng không ngừng rên rỉ, đúng là làm một bản hòa tấu tuyệt thế trần gian.
Gương mặt xinh đẹp như tiên giáng của Diễm Tuyết Cơ tràn đầy vẻ say mê, phong tình ngời ngợi, tư chất mê hoặc bẩm sinh, lúc này khoái lạc dâng lên từng cơn trông lại càng bội phần xinh đẹp.
Thân hình của nàng run lên, mồ hôi đầm đìa, ửng đỏ, màu đỏ của hoan lạc trộn lẫn màu trắng của thịt da, tỏa ra một mùi hương quyến rũ tột cùng, miệng ghé bên tai Hàn Mạc rên xiết từng hồi.
Nàng một lần nữa áp đảo Hàn Mạc, biến hóa các tư thế, để Hàn Mạc tấn công mãnh liệt, rồi lại từ bị động chuyển sang chủ động, từ trên người Hàn Mạc mà lắc mà uốn éo.
Không biết trải qua bao lâu, chỉ biết khoái cảm đã lan khắp toàn thân, thấm vào tận xương cốt, hai người đều cảm thấy linh hồn bay bổng tận trời xanh, một màu đỏ hồng tràn ngập khắp cơ thể Tuyết Cơ, nàng run lên từng hồi, điên cuồng nhịp từng hồi đã khiến thể lực nào hao tổn khá lớn, cả người rũ ra, gục xuống ngực Hàn Mạc, hoàn toàn ép sát, trên chiếc giường đơn sơ trong trướng, hai người ôm siết nhau, hòa thành một khối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hàn Mạc hôn khẽ cái trán của nàng, hôn đôi mắt ướt át, đôi gò má ửng đỏ, toàn thân cảm thấy thỏa mãn cùng cực.
Diễm Tuyết Cơ dán sát vào Hàn Mạc, ghé sát tai, thì thầm:
-Tiểu khốn khiếp, ta… thật sự rất nhớ ngươi…
Hàn Mạc ôm thân hình của nàng trong tay, tay còn lại khẽ vuốt ve tấm lưng ong và cặp mông tròn trịa, hạ giọng nói:
-Lần trước nàng đi không từ giã, hại ta lo muốn chết. Nàng nói có đáng bị đánh hay không?
Nói xong, liền vỗ nhẹ vào ngực nàng mấy cái.
Diễm Tuyết Cơ ha hả cười:
-Người ta không phải là vừa chịu phạt hay sao? Ngươi còn nhẫn tâm đánh nữa…
Hàn Mạc lại nhẹ nhàng đánh vài cái, sau đó vuốt ve:
-Từ nay về sau, đi là phải nói đấy, biết chưa?
-Người ta là có đại sự, nếu không đi làm gì…
Diễm Tuyết Cơ đưa tay mơn trớn ngực Hàn Mạc, lập tức nghĩ đến cái gì, mặt càng đỏ, cắn môi thơm, suy nghĩ một chút, ghé sát tai Hàn Mạc thì thầm:
-Tiểu bại hoại… ngươi thỏa mãn chứ?
Hàn Mạc hôn trán nàng:
-Nàng… thỏa mãn chứ?
Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng:
-Uh.
Rồi thấp giọng nói:
-Ta… ta hỏi ngươi một chuyện, cấm không được cười…
-Được, hỏi đi.
-Ngươi… ngươi nói ta có nhiều…. nước… không?
Nói đến đây, Diễm Tuyết Cơ ngày thường dũng mãnh bao nhiêu, lúc này không kiềm nổi xấu hổ vùi mặt vào ngực Hàn Mạc không dám nhìn hắn…
Hàn Mạc ngẩn ra, nhưng rất nhanh hiểu được, không thể tưởng Diễm Tuyết Cơ dám mở miệng nói ra chuyện này, thấp giọng nói:
-Vì sao hỏi vậy… nàng… đa tình như nước… rất hiếm có…
Diễm Tuyết Cơ cắn ngực Hàn Mạc, ngẩng đầu, trợn mắt nói:
-Ngươi… đang cười?
-Không có!
-Có!
-Thực không có mà!
Hàn Mạc ôm chặt nàng:
-Đây là khuê phòng của chúng ta, ta lẽ nào lại cười nàng.
Diễm Tuyết Cơ lại dán sát ngực Hàn Mạc, hạ giọng nói:
-Trong sách Phòng trung thuật có nói, càng … ướt… thì nam nhân mới thích…
Hàn Mạc không kìm nổi cười, tuy nhiên trong lòng cũng có chút cảm động, ít nhất là Diễm Tuyết Cơ rất chú ý đến cảm giác của hắn.
Là Diễm Tuyết Cơ đã coi hắn là nam nhân trong lòng nàng, điều này không nói ra cũng biết.
-Ngươi thích ta mặc giáp trụ?
Diễm Tuyết Cơ đột nhiên lại hỏi.
Hàn Mạc lập tức nói:
-Thích!
Nghĩ vừa rồi Diễm Tuyết Cơ mặc giáp trụ, chính mình lúc đó hưng phấn, khoái cảm đến cũng mãnh liệt, chợt nghĩ ra, đó là bản năng chinh phục của nam nhân.
-Cái đó cũng là sách Phòng trung thuật nói!
Diễm Tuyết Cơ cười khanh khách.
Có thể vận dụng linh hoạt Phòng trung thuật, Diễm Tuyết Cơ hiển nhiên rất cao hứng, ít nhất nàng cảm thấy mình sử dụng một chút thủ đoạn, khiến nam tử này mê đắm mình hơn.
Ngoài trướng vải lại có một đội binh sĩ đi qua, Hàn Mạc lúc này mới ý thức được đang ở trong quân doanh, dịu dàng nói:
-Tuyết Cơ… chúng ta… mặc xiêm y vào… nơi này là quân doanh.
Diễm Tuyết Cơ uốn éo thân mình, hiển nhiên là không muốn đứng dậy, nhưng nàng cũng biết, nếu chẳng có may có quân tình cấp báp, bị người nhìn thấy, mình sẽ phải ra tay giết người bịt miệng, đến lúc đó sợ sẽ khiến Hàn Mạc cụt hứng.
Hai người đứng dậy chỉnh đốn trang phục, tất nhiên là sau một hồi lưu luyến vuốt ve.
Mặc xiêm y vào, Hàn Mạc mới kéo Diễm Cơ ngồi lên đùi mình, nhẹ giọng hỏi:
-Nàng đã đi đâu?
-Yến Kinh!
Diễm Tuyết Cơ nói.
Hàn Mạc nhíu mày:
-Đi Yến Kinh làm gì?
Tay hắn vốn đang vuốt ve vòng eo của nàng, nghe thấy thế, lập tức dừng lại.
-Ta lẻn vào Xuân Viên là vì lấy một thứ…
Diễm Tuyết Cơ ghé sát tai Hàn Mạc, nói như thở:
-Có được thứ đó, liền đem giao cho người khác!
Hàn Mạc nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, nhẹ giọng hỏi:
-Đêm đó… thật sự là nàng?
Đêm đó ở Xuân Viên đúng là một đêm sấm sét. Hàn Mạc phái Lý Cố đến thư phòng Hạ Học Chi tìm kiếm sổ sách, đêm đó, ngoại trừ Tây Hoa Thính còn có một nhóm người khác lẻn vào, là Tử Y Vệ nước Khánh.
Tử Y Vệ toàn quân bị diệt, mà Lý Cố của Tây Hoa Thính cũng mang về một quyển sổ giả.
Sau đó, Diễm Tuyết Cơ đột nhiên rời khỏi. Hàn Mạc lúc ấy đã đoán Diễm Tuyết Cơ ngư ông đắc lợi, phút cuối ra tay, nhờ vào sự yểm hộ của Tây Hoa Thính và Tử Y Vệ lấy cắp cuốn sổ thật.
Điều nay đến nay hắn vẫn hoài nghi, giờ nghe Diễm Tuyết Cơ đột nhiên nói ra, Hàn Mạc lập tức tám phần khẳng định, buổi tối hôm đó, Diễm Tuyết Cơ cũng lẻn vào thư phòng, nhân cơ hội lấy cắp sổ sách.
Diễm Tuyết Cơ cười, thân hình đang ở trên đùi Hàn Mạc vặn vẹo, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, mắt chớp chớp:
-Xem ra người đã sớm đoán được. Không sai. Đêm đó sổ sách thật là do ta lấy đi.
Hàn Mạc nhíu mày:
-Nói như vậy, nàng chịu nhục, ẩn nấp ở Xuân Viên, chính là vì quyển sổ đó.
Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài:
-Nếu không bại bởi hắn, lão nương sẽ không vì một quyển sổ mà phí công sức như vậy, lại còn bị…
Nàng kéo kéo cái mũi Hàn Mạc, cười lẳng lơ:
-Còn bị tiểu khốn khiếp ngươi lừa cả thân mình…
Hàn Mạc lập tức giả bộ khổ sở:
-Tỉ tỉ tốt, tỉ đừng quên là tỉ… cưỡng đoạt ta…
Diễm Tuyết Cơ cười khanh khách:
-Đúng, là lão nương ta chiếm ưu thế…
-Quyển sổ kia, cuối cùng là ai giữ?
Hàn Mạc mắt lộ hàn quang:
-Tuyết Cơ, nàng có thể nói hay không, là ai và nàng đánh cược, ai đủ sức khiến nàng phải mạo hiểm đi lấy cắp cuốn sổ…
Diễm Tuyết Cơ lại chớp chớp mi mắt, dường như nghĩ đến cái gì, cuối cùng cười ha hả, từ trong giáp trụ của nàng, lấy ra một đồ vật, đưa đến trước mặt Hàn Mạc, hạ giọng:
-Tiểu khốn khiếp, ngươi xem, đây là cái gì?
Han Mạc nhìn kỹ, đúng là một cuốn sổ, trong lúc nhất thời đúng là không thể hiểu. Diễm Tuyết Cơ không phải đã nói là đem sổ đến Yến Kinh rồi, tại sao còn cầm trở lại đây?
-Cái này chính là sổ sách của Hạ Học Chi?
Hàn Mạc hãy còn có chút không tin.
Diễm Tuyết Cơ khẽ vung vẩy cuốn sổ, cười hì hì:
-Ngươi vẫn không tin? Đây chính là bảo vật, bên trong có thể có nhiều thứ ngươi cần.
Rồi lại ghé sát vào, liếm khẽ vành tai Hàn Mạc, nhẹ giọng nói:
-Tiểu bại hoại, ngươi có muốn hay không?
Hàn Mạc vẫn nghi hoặc:
-Không phải là nàng nói đã đem đến Yến Kinh sao? Sao còn mang về?