Chưa đến bao lâu, người cần chờ không thấy, lại thấy được Mai Lan ra ngoài. Sắc mặt Mai Lan không tốt lắm. Nàng vừa thấy Hiên Viên Mặc đến đã vội vàng quỳ xuống.
“Nô tì để Hoàng thượng phải chờ, xin Hoàng thượng thứ tội ạ.” Thật ra nàng cũng hơi oán trách, Quý phi nương nương không ổn mà vẫn muốn vào bếp, nàng phải tự thân kéo Quý phi về.
“Quý phi đâu?”
“Nương nương…” Mai Lan mấp máy môi, “Thân thể nương nương không thoải mái.”
Hiên Viên Mặc biến sắc, nhưng vẫn ân cần, “Có chuyện gì?”
“Cứ đến ngày mưa là đầu gối nương nương bị đau ạ.” Mai Lan nói tiếp, “Sợ là người không thể ra ngoài dùng cơm với Hoàng thượng.”
“Vậy đầu bếp đâu?” Hiên Viên Mặc chỉ bàn đồ ăn, “Trẫm khá thích đồ ăn của đầu bếp thần bí.”
Mai Lan cắn môi, không dám nói chân tướng, “Đầu bếp có việc về nhà, mấy hôm nữa mới có thể tiến cung ạ.”
Hiên Viên Mặc có hơi thất vọng. Nhưng hắn vẫn đứng lên đi vào trong.
Thấy được sắc mặt nữ tử trắng bệch, còn hơi cau mày, bước chân của hắn vô thức mà nhanh hơn một chút, “Quý phi làm sao thế?”
“A Mặc…” Đường Quả rấm rứt, “Đầu gối đau.” Cô ôm eo Hiên Viên Mặc, “Rất đau.”
Hiên Viên Mặc muốn giận cũng giận không nổi, “Để trẫm gọi thái y.”
“Đã xem rồi, không cần đâu.”
Hiên Viên Mặc không tin, vẫn gọi thái y đến. Thái y xem xong chỉ nói, “Bệnh cũ, tổn thương đến căn cơ, không trị tận gốc được, đến ngày mưa sẽ đau đớn khó chịu. Quý phi nương nương phải được chăm sóc thật tốt.”
“Đau lắm à?” Hiên Viên Mặc chưa thấy cô cau mày sâu như thế, sao lúc trước hắn lại không phát hiện ra.
Hắn nhìn về phía thái ý, “Có biện pháp giảm đau không?”
“Hoàng thượng thứ tội, không có.”
“Chỉ sau ngày mưa, Quý phi mới tốt lên. Tốt nhất là không đụng đến nước lạnh và ngâm chân với nước thuốc mỗi tối mới có thể giảm đau.”