“Nhà họ Tôn đúng không? Anh muốn đường đường chính chính dùng sản phẩm cạnh tranh trong kinh doanh, chúng tôi hoan nghênh”
Giang Ninh rũ mắt nhìn xuống Tôn Lăng, thản nhiên nói: “Nhưng nếu anh dùng thủ đoạn, tôi sẽ càng vui hơn đấy.”
Đôi mắt kia của anh lại giống như đang nhìn con mồi của mình, lập tức nhìn xuyên ra suy nghĩ sâu trong lòng Tôn Lăng, Tôn Lăng thấy vậy liền kinh hồn khiếp vía!
Người điên này!
“Anh…”
Tôn Lăng cắn răng. Cảm giác đau đớn khi ngón tay bị bẻ gãy này làm cho cơ thể anh ta cũng phải run rẩy: “Anh sẽ phải trả giá đắt đấy!”
SA Anh ta vừa dứt lời, lại không nhịn được kêu lên một tiếng thảm thiết, môi cũng trắng bệch.
Vương Vĩ ở bên cạnh lập tức ngồi thẳng dậy, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Tới rồi!
Lại tới rồi!
Bây giờ Giang Ninh mới thật sự là Giang Ninh!
Mới là người đàn ông ngang ngược đến mức làm máu trong toàn thân người ta cũng phải chảy nhanh hơn!
Vừa rồi, không ngờ mình lại từng cụng chén với một người đàn ông như vậy!
“Tôi rất chờ mong”
Giang Ninh không giận mà cười ngược, trên mặt hiện ra xem thường và bình tĩnh, làm cho trong lòng Tôn Lăng tức giận, lại không dám nói gì.
Người trước mắt này tuyệt đối là người điên!
Giang Ninh thả lỏng tay, không muốn vì đánh một người mà phá hỏng hứng thú ăn cơm của mọi người.
“Cút”“
Anh trở lại chỗ ngồi và ngồi xuống. Lúc này chân Tôn Lăng run rẩy cố đứng lên. Anh ta nghiến răng, nhìn Giang Ninh và Lâm Vũ Chân với vẻ hung tợn nhưng vẫn không dám nói gì, ôm ngón tay vội vàng chạy ra ngoài.
Người trong đại sảnh thấy có người từ trong phòng nhỏ đi ra, còn ôm ngón tay, vừa nhìn cũng biết bên trong xảy ra chuyện rồi.
“Nhìn thấy không? Trên đầu gối có vết bẩn, quỳ rồi à”
“Hừ, một tiếng động lớn như vậy, anh tưởng tai tôi điếc chắc? Chắc chắn là quỳ rồi!”
“Dưới đầu gối của người đàn ông có vàng, chỉ quỳ trời xanh và ba mẹ, bên trong chắc là ba anh ta đang giáo huấn con trai rồi”“
Lời xì xào bàn tán của một số người cũng lọt vào trong †ai của Tôn Lăng, lập tức làm cho mặt anh ta đỏ lên, tức giận đến mức muốn giết người!
Anh ta chợt quay đầu lại, mấy người khách lập tức im lặng không nói chuyện, tiếp tục ăn thức ăn của mình.
“Lâm Vũ Chân! Lâm thị!”
Tôn Lăng nghiến răng nghiến lợi: “Tôi phải khiến cho các người cút ra khỏi khu đông naml”