“Trì Úc, có thể không mặc bộ này được không?”
“Tại sao? Rất đẹp mà, tôi nói với cô cô phải mặc như thế này, cũng phải trang điểm như thế này thì tôi mới có hi vọng, đứa ngốc, nửa đời sau của tôi hoàn toàn dựa vào cô đấy, sau khi thành công tôi sẽ cho cô thêm một triệu, thế nào?”
Trì Úc vội vàng can ngăn, thậm chí vì để cho người phụ nữ này mặc bộ đồ này đi mà anh ta không tiếc tăng giá.
Ôn Hủ Hủ nhíu mày.
Ngược lại cũng không phải vì cái giá anh ta nâng lên, mà là vẻ chán ghét và căm giận trên mặt lúc anh ta nói đến thiên kim thị trưởng này khiến cho cô đột nhiên nhớ đến mình năm đó.
Phải, có ai muốn kết hôn với một người mà mình không thích cơ chứ?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ mặc bộ này đi cùng Trì Úc tham dự buổi tiệc thượng thọ…
Mà cùng lúc này, Cố Hạ từ nước ngoài trở về, sau khi dày công trang điểm xong cũng đã đến khách sạn cùng với Cố Thanh Liên dì của cô ta.
“Dì, có nghe nói Tư Tước sẽ đến không?”
“Hắn đến hay không không quan trọng, quan trọng là cháu là do ông cụ bảo đi, như vậy đã đủ rồi. Chỉ cần cháu xuất hiện thì mọi người đều sẽ biết cháu chính là thiếu phu nhân nhà họ Hoắc được công nhận, hiểu không?”
Cố Thanh Liên chỉ trả lời cô ta một câu như vậy.
Nghe vậy, Cố Hạ cầm món quà sinh nhật trị giá bạc triệu đi ở phía sau mỉm cười.
“Nhưng, không biết hôm nay Ôn Hủ Hủ có đến hay không?”
“Cô ta sẽ đến.”
Cố Hạ cũng trang điểm đậm và ăn mặc cầu kỳ, sau khi nghe dì nói như vậy, đôi môi đỏ như lửa của cô ta nhếch lên, vô cùng chắc chắn nói một câu như vậy.
Tại sao Cố Hạ lại chắc chắn như vậy?
Thực ra rất đơn giản, Cố Hạ biết Trì Úc, mà Trì Úc là người duy nhất thân thiết với Ôn Hủ Hủ ở nhà họ Hoắc, cô ta cũng biết rất rõ.
