Đại trưởng lão chậm rãi gằn từng tiếng.
“Ầm!”
Lời vừa nói xong, uy áp phẫn nộ bộc phát bất ngờ. Diên Tịnh trừng mắt giận dữ, khí thế lạnh buốt khiến cho không gian xung quanh chấn động kịch liệt như sắp sụp đổ.
– Thanh Diên Tịnh, ngươi không sợ vi phạm tộc quy sao?
Đại trưởng lão phẫn nộ quát lên.
Diên Tịnh hít sâu một hơi, đè nén khí thế ngập trời lại, nói từng chữ một:
– Đại trưởng lão, nhiều năm nay ta tự nguyện phịu phạt, những mong các ngươi có thể hiểu được vì sao ta phải làm như vậy, chứ không phải vì ta sợ các ngươi. Ta không muốn bổn tộc xảy ra chuyện hao tổn gì, nhưng nếu các ngươi bất chấp tất cả lấy mạng hài tử mà ta yêu thương, thì đừng trách ta trở mặt vô tình. Dù cho các ngươi có thể giết chết ta, thì ta cũng không cho các ngươi được sống yên lành thoải mái. Ít nhất, ta cam đoan chính lão là kẻ sẽ cùng ta vẫn lạc!
– Thanh Diên Tịnh, ngươi thật to gan!
Đại trưởng lão nổi giận gào lên, gân xanh gân đỏ nổi lên cuồn cuộn, một khí thế đáng sợ không kém bùng phát, không gian càng thêm băng hoại.
Nhưng Diên Tịnh chẳng hề sợ hãi, trừng mắt đối mặt đại trưởng lão.
“OOng.”
Thình lình không gian nơi đó bồng bềnh gợn sóng, vài gương mặt già cỗi theo đó cũng xuất hiện, thần thái khác nhau.
– Đại trưởng lão, ngươi bình tĩnh một chút đi.
– Tiểu Tịnh thật là, đâu cần phải chọc giận đại trưởng lão như vậy.
Những người vừa tới liền cất tiếng hòa giải song phương.
– Chư vị trưởng lão, ta chỉ vô tình mạo phạm, nhưng quy tắc cổ hủ thì nên thay đổi. Huyết mạch bổn tộc chẳng lẽ cao quý ngay từ ban đầu hay sao? Tổ tiên chúng ta chẳng phải bắt đầu đầu từ một gia tộc bình thường, dốc hết tài năng, trải qua khổ luyện mới có tư cách vấn đỉnh thế giới hay sao?
– Thế thì tại sao bây giờ chúng ta lại khinh thường những kẻ không có gia thế xuất chúng? Hài tử của ta, ai dám khẳng định sẽ không xuất sắc hơn ta?
– Hừ, thành tựu của ngươi hiện tại chẳng phải do bổn tộc bồi dưỡng hay sao? Nghiệt chủng kia không có trợ giúp, không có bối cảnh, thì có được thành tựu gì? Thần mạch ở trong cơ thể nó chỉ là lãng phí!
Đại trưởng lão căm giận phủ định.
– Đại Thiên thế giới, vô số những cường giả hàng đầu cũng không ít người nổi bật. Dù họ xuất thân hèn mọn, thậm chí còn đến từ hạ vị diện, bọn họ có bối cảnh gia thế ra sao? Nhưng họ có kém cạnh những cường giả hiển hách hàng đầu ư? Ngay cả Ma Ha Thiên thiên tài kinh thế tuyệt diễm trong miệng các ngươi, năm xưa mưu đồ công chiếm Hỏa vực vô tận, kết quả thế nào? Chẳng phải bị Viêm Đế bức lui? Trên Đại Thiên thế giới, ngoài Viêm Đế còn có Võ Tổ của Võ cảnh, Thanh Sam Kiếm Thánh của Kiếm vực, Thủ Mộ Nhân nơi Bất Tử Địa…..
Diên Tịnh sắc mặt bình tĩnh, lần lượt kể ra những cường giả uy danh lừng lẫy.
– Những cường giả kia khi mới bắt đầu bước chân trên con đường sức mạnh, nào ai có bối cảnh hùng hậu? Cái bọn họ có chính là tâm định cường giả chân chính, mới có thể tỏa sáng nơi Đại Thiên thế giới mênh mông bao la. Đại trưởng lão, nếu ngươi cho rằng muốn trở thành cường giả chân chính, chỉ cần dựa vào tài nguyên bồi dưỡng mà thành, thì đã sai hoàn toàn rồi đó!
Đại trưởng lão biến sắc, giận đến tái mặt, muốn phản bác nhưng chẳng biết nói thế nào, chỉ hậm hực:
– Ngươi đừng có xảo biện, nói thế nào cũng không thể thay đổi nghị quyết của Trưởng Lão Đoàn.
Diên Tịnh nheo mắt:
– Quyết định thế nào là chuyện của các ngươi, và ta lựa chọn ra sao, sẽ là việc của ta. Bản thân ta cũng mang tình cảm sâu đậm với bổn tộc, nhưng nếu phải bị ép đến nước cờ kia….
Nàng bỏ lửng câu nói, chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nhiều lời tranh luận với mấy lão quái cổ hủ này nữa.
Đại trưởng lão tức tối hừ một tiếng, chỉ đành hậm hực bỏ đi. Không gian u ám dao động, những gương mặt già nua dần dần biến mất.
Lát sau, Diên Tịnh mở mắt ra, tay nắm chặt lại. Nàng thở dài ngao ngán. Những lời nói của nàng căn bản không đủ sức lay động những cái đầu ương ngạnh kia, bọn họ nhất định sẽ tiếp tục tìm kiếm tung tích Mục Trần. Nhưng có lẽ lời đe dọa của nàng cũng có chút tác dụng với họ, dù sao nàng cũng không phải là cái bình gốm, trong bộ tộc này cũng là cường giả đỉnh cấp. Chuyện gì xảy ra với nàng cũng sẽ khiến tộc chịu tổn thất vô cùng lớn.
Cường giả như nàng đây, thật sự không thể chỉ dùng tài nguyên là có thể bồi dưỡng ra được.
Do đó họ cũng không dám ép nàng quá mức, điều này sẽ tranh thủ cho Mục Trần một thời gian. Nếu Mục Trần chỉ lựa chọn trở thành một thường nhân an ổn ở Bắc Linh cảnh, nàng cũng thật vui mừng, vì sự an toàn của nó vẫn là điều nàng mong muốn nhất.
Nhưng hiện tại Mục Trần lại chọn con đường khác, hắn đã lớn, không còn là đứa trẻ quấn tã năm nào. Từ Bắc Linh cảnh nhỏ nhoi mà tiến tới, gia nhập một trong Ngũ Đại Viện lừng lẫy. Nàng thấy hắn thật sự xuất sắc, nhanh chóng giải phóng tiềm năng, con đường tương lai của hài tử không chừng sẽ còn vĩ đại hơn cả mẫu thân.
Đối với việc đó, nàng lo sợ nhưng cũng hãnh diện, hài tử của nàng không tầm thường thấp kém, thì một ngày kia những kẻ đó sẽ bị hắn kinh sợ.
Đó chỉ là vấn đề thời gian.
Cường giả chân chính cần phải có thời gian để ma luyện, rồi một ngày kia sẽ chói sáng giữa quần hùng Đại Thiên thế giới.
Diên Tịnh thì thầm nỉ non.
– Mục Trần, con đã chọn con đường này, thì ta sẽ hết lòng ủng hộ con. Mẫu thân ở đây sẽ chờ đợi ngươi danh chấn Đại Thiên thế giới!