– Trang chủ chuẩn bị cho ta?
Mộ Kiệt có chút không dám tin tưởng.
– Không cần không tin, cho dù Mộ Vân này lợi hại, cũng bất quá là đệ tử ngoại môn, căn cốt không thuộc về Điệp Dực Sơn Trang chúng ta, không có lòng trung thành gì, chờ đến lúc đó có phiền toái còn không bằng hiện tại giết! Chuyện này là bí mật tiến hành, ngàn vạn lần không thể truyền đi, bằng không, sẽ ảnh hưởng thanh danh của Điệp Dực Sơn Trang chúng ta!
Sắc mặt Mộ Nham ngưng trọng nói.
– Yên tâm đi, Mộ Nham thúc thúc, ta sẽ không nhiều lời!
Mộ Kiệt nở nụ cười.
Có trang chủ duy trì, hắn tựa hồ có thể nhìn thấy thiếu niên không ai bì nổi kia quỳ ở trước mặt mình cầu xin tha thứ, nghĩ tới những thứ này, trong lòng liền không nhịn được sảng khoái, ở sâu trong nội tâm sinh ra một loại sung sướng nói không nên lời.
– Thật sự là mưu kế hay, chẳng lẽ này chính là phương pháp Điệp Dực Sơn Trang các ngươi đối đãi đệ tử ngoại môn? Thật làm ta mở mang tầm mắt!
Mộ Nham đang muốn nói chuyện, đột nhiên trong tiểu viện có một tiếng cười vang lên, thanh âm không lớn, ở trong tai hai người lại giống như tiếng sấm.
– Là ai?
Hai người hoảng sợ, sắc mặt thay đổi.
Tuy nơi này không phải chỗ cơ mật của Sơn Trang, nhưng thời điểm nói chuyện, cũng bố trí phong ấn, người kia đến đây lúc nào, sao hai người một chút cũng không cảm thấy?
Nếu người này không nói lời nào mà trực tiếp ra tay đánh lén, có thể cam đoan, hai người tuyệt đối chết cũng không biết chết như thế nào!
Nghĩ vậy, Mộ Kiệt, Mộ Nham đồng thời sợ tới mức chảy ra mồ hôi lạnh.
– Là ai? Tự nhiên là người các ngươi nghĩ biện pháp làm hại rồi!
Nhiếp Vân từ không trung hạ xuống.
Nhìn thấy dung mạo của thiếu niên, nắm tay hai người đồng thời căng thẳng.
Hai người đang thương nghị làm sao thiết kế người này, người này liền xuất hiện ở trước mặt, xem ra còn nghe được nói chuyện, đổi lại ai cũng có chút bối rối.
– Mộ Vân, ngươi muốn thế nào? Nơi này là Điệp Dực Sơn Trang, không phải là Hồ Điệp Sơn Trang của các ngươi, chỉ cần ta la một tiếng, cao thủ trong trang liền sẽ tới, trực tiếp đánh chết ngươi!
Trong mắt bối rối chợt lóe rồi biến mất, Mộ Nham lập tức bình tĩnh, dù sao đã muốn vạch mặt, cũng không cần phải trang đáng thương.
– Cao thủ trong trang? Ha hả, ngươi kêu thử xem?
Không để ý tới uy hiếp của hắn, Nhiếp Vân cười cười.
Thời điểm tới, vì phòng ngừa bị người phát hiện, hắn đã sớm dùng linh hồn lực phong tỏa toàn bộ tiểu viện, cho dù bên này phát sinh chiến đấu, bên ngoài cũng sẽ không phát hiện.
Linh hồn Linh cấp trung kỳ cường đại, vào giờ khắc này hoàn toàn bày ra.
– Nếu như vậy, ngươi liền chết đi!
Mộ Nham biết thực lực của thiếu niên này, đột nhiên thét dài, hai chân giẫm mạnh mặt đất, cả người giống như báo săn chụp mồi, đột nhiên xông qua Nhiếp Vân.
Bất động thì thôi, vừa động liền định chém thiếu niên ở dưới chưởng.
– Tốc độ rất nhanh, bất quá, tốc độ lại nhanh cũng không nhanh bằng linh hồn lực…
Tựa hồ sớm biết hắn sẽ trực tiếp động thủ, Nhiếp Vân cũng không tránh né, cười cười, bàn tay trảo một cái.
Tuy tốc độ không mau, nhưng ở trong mắt Mộ Nham, lại căn bản không thể trốn tránh, cổ họng tê rần, đã bị nắm cổ, giơ trên không trung, như nắm cổ một con gà.
– Tiếp tục gọi, tiếp tục công kích? Ta không ngại a!
Nhiếp Vân cười cười, nhìn Mộ Nham trước mắt, giống như nhìn một con cóc bị dẫm trên đất.
Hơn một tháng tu luyện, linh hồn cùng lực lượng của hắn đã có thể hoàn mỹ kết hợp, sức chiến đấu so với ở Quang Minh thành thì cường đại hơn không chỉ gấp mười lần, tuy thực lực của Mộ Nham không kém, nhưng ngay cả nửa chiêu cũng ngăn không được.