Chẳng mấy chốc, Y Lệ Sa Bạch đã đi đến viện khoa học. Khi nhìn thấy thứ kỳ quái trước mặt, nàng ta cũng cảm thấy rất nghi hoặc. Thứ này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của nàng ta, nó chẳng liên quan gì đến bay lượn cả.
Y Lệ Sa Bạch cũng bắt đầu hối hận, đúng là làm ẩu mà, tuy sẽ không tạo thành tổn thất gì lớn, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến uy tín của nàng ta.
“Thứ này có thể bay?”
Y Lệ Sa Bạch lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, nữ vương bệ hạ, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì nó có thể bay”, Lãnh Hàn cười nói.
“Tuy ta ủng hộ phát minh chế tạo, thế nhưng nếu các ngươi dám trêu cợt ta, hẳn là các ngươi cũng biết kết cục của mình rồi đấy!”
“Ha ha, nữ vương bệ hạ yên tâm, phát minh sáng tạo vốn là một quá trình tìm tòi nghiên cứu, lần này không được thì có lần sau”.
“Hừ… Ta không có nhiều kiên nhẫn như vậy đâu! Nếu lần này không cho ta thấy kết quả vừa ý, vậy thì… các ngươi chuẩn bị biến đi”.
Đương nhiên, Y Lệ Sa Bạch nói biến đi chính là hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Lãnh Hàn hiểu ra, cô gái này đã phát giác có vấn đề, hắn ta bèn cười nói: “Nữ vương bệ hạ yên tâm, kế tiếp sẽ có kịch hay cho ngài xem”.
“Được… tất cả mọi người lui xuống, ngoại trừ đội ngũ nhân viên, không ai được đến gần”, Mã Họa Đằng hô to.
Mọi người nhanh chóng tản ra, để lại bán kính năm mươi mét cho khinh khí cầu.
Mã Họa Đằng kéo Nữu Khắc Man đi đến trước khinh khí cầu, cổ vũ hắn ta đi lên.
Nữu Khắc Man lộ vẻ hoảng sợ.
“Này… cái này có được không?”
“Nữu Khắc Man, vì khoa học, tiểu Mã ta chết cũng không sờn, chẳng lẽ Nữu Khắc Man ngươi chỉ có tiếng không có miếng?”