Cô lẳng lặng cằm lấy bó đuốc.
Ánh sáng của cây đuốc cũng không thể xuyên qua sương mù xung quanh, để cho cô thấy rõ tình cảnh của mình.
Nó chỉ dùng để sưởi ấm.
Nhiệt độ trong sương mù đủ để khiến người ta bị đông cứng, có cây đuốc này thì có thể khiến khí lạnh tự động biến mất.
Bậc thang tiếp tục kéo dài lên trên.
Sương mù màu xám bao quanh cả vùng trời đất.
Trong tầm mắt của Tô Tuyết Nhi, ngoài sương mù xám ra thì không nhìn thấy gì cả.
Mỗi một phút trôi qua, lòng cô lại tăng thêm một phần sợ hãi.
Bởi vì cái này cực kỳ giống như tình cảnh của cô.
Từ bỏ vận mệnh trước đây, từ bỏ gia tộc đáng ghê tởm, cô tới đây tìm kiếm cuộc sống mới.
Nhưng trong sương mù ở phía trước, còn có không ít người muốn cướp lấy tính mạng của cô.
Bóng mờ vây quanh bốn phía, luẩn quẩn không đi.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, thì kết quả sẽ là thịt nát xương tan.
Đi con đường này rất chua cay.
Tô Tuyết Nhi dừng bước lại, đứng trong sương mù.
Trong ánh mắt cô tràn ngập sự mỏi mệt.
Trong chốc lát, sương mù ở nơi xa tràn tới, giống như có thứ gì to lớn đang tới gần.
Tô Tuyết Nhi sửng sốt một chút, bỗng nhiên cô đưa tay gãi đầu của mình.
Cô bước đi tiếp.
Cô bạo gan, không ngừng đi trong sương mù giữa không trung.
Những thứ không xác định kia nhận thấy hành động của cô, sau khi để ý một lúc thì từ từ lui đi.
Tô Tuyết Nhi khẽ thở gấp một chút.
Nguy hiểm thật.
Cô cố gắng trở nên phấn chấn, sải bước đến chỗ sâu trong không trung.
Mười phút sau.
Cuối cùng ngay trong nháy mắt, cây đuốc trong tay cô khẽ chuyển động.
Tô Tuyết Nhi dừng bước lại, buông bó đuốc trong tay ra.
Bó đuốc kia bay ra ngoài, tiến vào sương mù.
“Xoạt xoạt”.
Hình như cây đuốc cắm vào cơ quan nào đó.
Tiếng cơ quan chuyển động vang lên ầm ầm trong chốc lát, sương mù trước mặt Tô Tuyết Nhi tạt ra một cái lỗ lớn.
Tô Tuyết Nhi có thể nhìn hành lang đối diện rất rõ ràng.
Nơi này không phải cửa chính, mà là một cái cửa ra vào bí mật.
Tô Tuyết Nhi liền đi vào.
Vách tường phía sau cô lập tức khép lại khi cô đi vào.
Tô Tuyết Nhi cúi đầu xuống, đeo khăn che mặt lên, đi dọc hành lang theo hướng đã định.
Cô cũng đeo mũ trùm sau lưng lên.
Vì phòng ngừa những đệ tử chính thức trông thấy gương mặt của mình, đây là cách bảo vệ cơ bản nhất.
Khi tới đây lần trước, một người đệ tử chính thức trông thấy diện mạo của cô, nhất quyết muốn lôi kéo cô trò chuyện.
Vừa lúc tiếng chuông vào học vang lên.
Đệ tử kia không thể không tạm thời dừng tay lại, hỏi người bên ngoài muốn có được tên của cô, sau đó mới hậm hực rời đi.
May mà như thế.
Nếu không Tô Tuyết Nhi chỉ có thể cố sức ra tay giết chết đối phương hoặc là giết mình.
Nhường đường cho người đi lại, Tô Tuyết Nhi bước nhanh sang mép đường.
Giống như đi lâu cả một thế kỷ, cuối cùng Tô Tuyết Nhi thở phào một hơi.
Cuối con đường, một quảng trường trống trải xuất hiện trước mắt.
Có rất nhiều đồ vật mang hình thù kỳ lạ, trôi nổi nhẹ nhàng giữa không trung.
Cuốn sách, thẻ bài, đồng hồ cát, quần áo, sách vở màu đen, thân thể của động vật không biết tên, cành cây nổi bồng bềnh giữa không trung…
Mỗi một món đồ vật ở đây đều đại diện lĩnh vực sức mạnh của chủ nhân nó.
Có hai món đồ như được chúng sao vây quanh, bị đẩy ra đứng ở giữa.
Một cái răng nanh tỏa ra hơi thở hung ác tàn bạo.
Một cuốn sách có ánh máu sôi sục.
Bọn chúng giống như chủ nhân nơi này, chiếm lấy vị trí ở giữa toàn bộ quảng trường.
Đó là món đồ của viện trưởng và giới luật trưởng.
Nếu có đệ tử muốn tìm bọn họ, chỉ cần đến chạm vào hai thứ đồ này là sẽ đến vị trí của họ.
Tô Tuyết Nhi thu ánh mắt lại, tìm kiếm mục tiêu của mình trong rất nhiều đồ vật.
Cuối cùng cô nhanh chóng thấy một thẻ bài to lớn cao bằng hai người.
Bên trên mặt bài có một mỹ nữ tóc rắn cầm một cái khiên lớn trong tay, đứng trên con đường núi quanh co.
Phát hiện ra ánh mắt của Tô Tuyết Nhi, mỹ nữ tóc rắn lập tức nhìn về phía cô.
Tô Tuyết Nhi đi lên phía trước, làm lễ cung kính với mỹ nữ tóc rắn rồi nói: “Ta tới gặp Đạo Sư Isha.”
Mỹ nữ tóc rắn khẽ gật đầu, đi qua một bên.
Cô ta nhường đường ra.
Tô Tuyết Nhi đi vào trong thẻ bài.
Đi ngang qua mỹ nữ tóc rắn, Tô Tuyết Nhi tiếp tục đi trên con đường núi uốn lượn.
Sau 15 phút đồng hồ, Tô Tuyết Nhi bò lên trên ngọn núi kia.