Dương Thanh vốn đang đứng cạnh Diệp Tiêu Điệp đột nhiên xuất hiện trước mặt tên cầm đầu, giơ tay bóp đầu hắn.
Khí lạnh quét qua từng ngóc ngách trong căn cứ hải tặc.
Tên cầm đầu bị Dương Thanh túm đầu chỉ thấy sau lưng lạnh lẽo, nguy hiểm cận kề.
“Tại sao không chịu nghe lời tao nói?”
Đây là câu nói cuối cùng hắn nghe thấy trước khi lìa đời.
“Răng rắc!”
Dương Thanh vừa dứt lời, năm ngón tay chợt dùng sức bóp nát đầu tên hải tặc cầm đầu, một đòn chí mạng.
Đám hải tặc còn lại ngơ ngác không dám tin vào mắt mình, mãi mới lấy lại tinh thần.
“Nó dám giết đại ca, phải giết nó!”
Một tên hét lớn rồi bóp cò trước tiên.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Tiềng súng nổ liên tiếp vang vọng khắp căn cứ hải tặc.
Nhưng giây phút bọn chúng nổ súng, bóng dáng Dương Thanh đã biến mất.
“Cạch! Cạch! Cạch!”
Mỗi một lần Dương Thanh xuất hiện đều có một tên hải tặc ngã xuống.
Ai cũng chết rất thê thảm.
Sau mấy chục giây ngắn ngủi, mười mấy tên hải tặc đều bỏ mạng.
Mùi máu tanh nồng tỏa ra.
Từ lúc Dương Thanh xuất hiện, ánh mắt của Diệp Tiêu Điệp vẫn luôn dán chặt lên người anh.
Chứng kiến cảnh tượng thảm khốc như vậy, cô ta lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi.
Chỉ nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi ba của cô ta, cũng là sinh nhật khó quên nhất đời này.
Nỗi sợ hãi khi gặp phải hải tặc trên du thuyền, bị tên cầm đầu vác đi, sự tuyệt vọng khi sắp bị hắn làm nhục trước mặt mọi người.
Cho đến khi Dương Thanh xuất hiện như một thiên thần, tay không đánh bại cả đám hải tặc kia, bảo vệ sự trong sạch cho cô ta, cũng cứu cô ta một mạng.
Vừa gặp đã yêu, khắc cốt ghi tâm!
Từ đó trở đi, hình bóng của Dương Thanh đã khắc sâu trong lòng cô ta.
Diệp Tiêu Điệp thề cả đời chỉ gả cho một mình anh.
Thế nhưng giờ đây, gia tộc lại coi cô ta như món hàng trao đổi, bắt cô ta tiếp cận một người đàn ông xa lạ, thậm chí phải tự dâng hiến mình cho đối phương.
Đã có người trong lòng sao còn có thể thỏa hiệp?
“Em nhất định sẽ tìm được anh!”
Diệp Tiêu Điệp ngắm nhìn người trong ảnh, ánh mắt vô cùng kiên định.
– —————————
.