Trúc Chi lăn lộn dưới đất khiến da bị trầy xướt, ngay cả bộ quần áo đã dơ nay còn dơ hơn, nó dính đầy bùn đất và cả máu của cô. Cô nắm lấy ngọn cỏ khô héo bên đường, muốn khiến bản thân tỉnh táo lại một chút, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sân đen của xương hắc ám, cô bỗng dưng xụi lơ và nằm bất động.
Đám xương khô này càng nhìn cô, càng khiến cô nhớ lại những chuyện kinh khủng ngày xưa cũ. Cô nhớ lại ngày bà nội mất, nhớ lại bộ mặt gớm ghiếc của dượng ba, nhớ những uất ức tủi hờn mà cô đã từng trải qua, nhớ đến khuôn mặt buồn thảm của Ngân Chi – người mà cô cảm thấy áy náy nhất.
Hắc Nương cười một tràng dài. Ả la toáng lên:
“Cô em sẽ cảm thấy đau khổ đến mức muốn dìm chết mình trong những ký ức đau khổ kia. Những bộ xương hắc ám của ta có thể khơi dậy ký ức trong tiềm thức của ngươi và khiến ngươi phát điên, phát dại mà chết. Đừng có tự tin thắng được chúng.”
“Dừng lại đi.” Trúc Chi thét lên, nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng cười đắc ý của Hắc Nương. Cơ thể cô bất động, mắt cứ nhìn lên bầu trời tối đen như mực (hoặc tự cô thấy nó tối đen). Bộ xương hắc ám không chỉ khiến kẻ địch bị nhấn chìm trong những nỗi kinh hoàng, mà nó còn có thể khơi dậy những ký ức mà não bộ muốn quên đi.
Trúc Chi nhắm tịt mắt. Cô thấy mình đang rơi vào khoảng không đen tối, dù cô có vùng vẫy như thế nào vẫn chẳng thể nào thoát ra khỏi bóng đen vô tận đó. Bỗng dưng cô rơi xuống đất, cô đứng đó nhìn quanh. Cô biết nơi cô đang đứng là nơi nào: Trước mộ của nội.
Trúc Chi đã từng nhiều lần đến mộ của nội. Cô không quá ngạc nhiên khi đây là ký ức đau buồn của mình. Cô đang ngồi trước mộ của nội, ngồi khóc tức tưởi, vẫn còn đang mặc đồng phục học sinh. Cô không nhớ có đến thăm nội mà vẫn mặc đồ như thế kia không nữa.
Phải rồi, có một lần Trúc Chi bị bạn bè bắt nạt. Họ không hẳn đánh đập cô, họ nói những lời khiến cô tổn thương. Đành rằng họ vẫn hay nói cái kiểu miệt thị cô, nhưng hôm đó lại khiến cô tổn thương nhất. Cô không hiểu tại sao cô lại quên đi ngày hôm đó nữa, bởi vì ngày đó có thể là ngày khinh khủng nhất mà cô từng trải qua.
Đó là sau khi cô được bác sĩ cứu sống (sau lần tự tử hụt). Chuyện dượng ba đã làm không hiểu sao lại bị lan truyền khắp nơi và dĩ nhiên những người hay bắt nạt cô trong lớp như bắt được vàng. Tụi nó khiến cô nhớ lại chuyện đó hằng ngày, tra tấn cô bằng lời nói của tụi nó.
“Nếu tao là mày, tao đã chết luôn rồi. Đành rằng được bác sĩ cứu sống, nhưng làm sao mà mày vác mặt đi khắp nơi mà sống được nhỉ? Mày không biết nhục nhã được viết ra sao ư?”
Làm sao họ có thể nói ra những lời khủng khiếp đó với một người vừa mới tự tử? Lời nói đó còn khiến cô đau hơn cả việc họ đánh hội đồng mình nữa. Cô chán ghét nhìn đám “bạn”, phải kiềm chế lắm mới không đấm họ cho bỏ ghét. Cô chỉ hét lên trong lớp:
“Mắc cài gì mà tao là nạn nhân lại không được vác mặt đi khắp nơi vậy? Tao muốn bị như thế chắc? Đó là lời mà tụi mày nên nói với một người từ cõi chết trở về ư? Tụi mày nghĩ cái gì mà có thể nói ra được những lời như vậy? Tụi mày là ai mà nghĩ tao nên chết đi?”
Trúc Chi không hề muốn khóc một chút nào cả, nhưng sự tức giận khiến hai hàng nước mắt cứ như thế tuôn trào, cô vụt chạy đi mất, bỏ luôn ngày học hôm đấy. Cô chạy đến bên cạnh mộ bà nội, ôm lấy tấm bia mà khóc.
Giá như nội còn sống, hẳn là cô đã không trải qua đau khổ và tủi hơn như bây giờ. Cô đã tự tử, nhưng không thành. Ông trời muốn trao cho cô cơ hội khác để sống, hay lại muốn cô tiếp tục trải qua những nỗi đau khổ, cô cũng không biết nữa, chỉ biết rằng cô không muốn về nhà, cũng không muốn đi đâu ngoài nghĩa địa cả.
Lúc này, trời tự dưng kéo mây đen, Trúc Chi thấy mình đang lau nước mắt và ngước mặt lên nhìn trời, hình như cô không có ý định rời đi. Nếu trời đổ mua, cô muốn ngăm mình trong dòng nước ấy cho đến chết mới có thể xóa hết những tủi hờn mà cô phải chịu.
Trúc Chi chờ mãi chẳng thấy mưa đâu. Trời càng lúc càng tối và cô cảm thấy đói rả rời. Chắc có lẽ cô nên về nhà, có lẽ nội cũng không muốn cô cứ tiếp tục ngồi ở đây mãi. Cô liền đứng dậy và bắt đầu theo lối mòn trở về nhà dì ba.
Cô chỉ đi được ba phút thì bị chặn đầu bởi ba kẻ say rượu trong làng, mà nhìn kỹ cô có thể nhận ra họ là bạn nhậu của dượng ba. Cô sợ hãi khi thấy họ không muốn cho mình rời khỏi đây. Một trong số họ giơ tay chụp lấy cổ tay của cô và nói:
“Tao có thể giỏi hơn dượng của mày, mày biết không?”
Một tên khác nói thêm vào:
“Đừng có giành một mình, tao cũng muốn có phần.”
Trúc Chi biết chúng muốn gì, những lời nói đê tiện càng lúc càng quá đáng hơn và nó khiến đầu cô ong ong, không nghe được thêm bất cứ điều gì nữa. Cô bất lực chống cự, nhưng không thành.
Rất đột ngột, Trúc Chi lẫn ba người đàn ông té nhào xuống đất. Cô cảm thấy mặt đất như rung chuyển và rõ ràng cô nghe được tiếng nứt vỡ của nó. Nhờ ánh trăng mà cô (và cả ba người đàn ông) nhìn thấy thứ gớm ghiếc đang bò lên từ lòng đất: Ba bộ xương khô queo, trắng xám.
Cả ba người đàn ông tá hỏa, hú hét inh ỏi và bò dậy chạy trối chết. Nhưng họ hầu như không di chuyển được một li nào cả, cứ như họ đang chạy trên máy chạy bộ vậy, hai chân vẫn dùng hết sức, nhưng không hề di chuyển khỏi mật đất.
Một bộ xương đã dùng bàn tay khô queo của nó chụp lấy đầu một người đàn ông và nhìn vào đôi mắt gã. Trúc Chi chỉ kịp nghe gã hét lên trước khi gã bị thiêu chết trước mặt mình. Và chuyện kinh hoàng chưa dừng lại ở đó, người đàn ông bị thiêu sống trở thành một bộ xương, nó lắc lư lắc lư từ từ tiến về phía ba bộ xương để nhập bọn với chúng.
Hai người còn lại bị hù dọa đến mức xanh cả mặt mũi (may mà ban đêm nên không ai nhìn ra bộ mặt không còn giọt máu nào của họ), Trúc Chi cũng hoảng sợ không thua kém gì hai gã. Làm sao có một thứ đáng sợ như thế bò lên từ lòng đất cơ chứ? Cô phải chạy thoát khỏi đây trước khi nó phát hiện ra cô.
Hai người đàn ông kia không thoát được số phận. Cả hai bị bộ xương hắc ám bắt được và chúng dùng móng tay sắt nhọn kia đâm vào ót của họ, dùng đôi mắt đen hun hút kia nhìn sâu vào đôi mắt hai gã kia. Trúc Chi chỉ kịp thấy hai gã hú hét trong tuyệt vọng, rồi vỡ tim mà chết, máu của cả hai bắn lên cả mặt của Trúc Chi (dù cô ở khoảng cách với họ khá là xa).
Trúc Chi biết mình sẽ là nạn nhân tiếp theo của chúng. Và nếu cô không chạy thoát kịp thì cô sẽ có cùng cảnh ngộ như ba kẻ kia, bị thiêu chết, hoặc bị vỡ tim mà chết. Chưa hết, cô còn thấy chúng hút lấy linh hồn của hai người đã chết kia nữa.
Thế rồi, Trúc Chi bị thế lực nào đó kéo lê dưới đất khi cô chưa kịp chạy thoát. Cô bị bộ xương treo lơ lửng trên không và cô thấy miệng của nó mở ra, hình như nó đang cố nói gì đó, nghe cứ như:
“Linh lực của ngươi rất mạnh.”