Nhìn lại mình và Dương Thận, tuy xét về sức mạnh thì không hề thua kém đối phương, thậm chí còn vượt xa, nhưng hai huyết thị không thể chủ động tấn công, đã hoàn toàn hết hy vọng hạ bệ nơi này rồi.
Lão cửu lấy đâu ra nhiều trợ lực như vậy?
Dương Chiếu đỏ mặt tía tai tới độ khủng khiếp.
– Khốn kiếp!
Hoắc Tinh Thần ngơ ngác nhìn theo hai tên hắc y che mặt, đôi tròng mắt như sắp lồi ra tới nơi.
Dương Chiếu không biết hai người này là ai, nhưng y thì rõ ràng hơn tất thảy.
Hai người này theo y nhiều năm đến vậy rồi, Hoắc Tinh Thần có mù cũng nhận ra được. Hai gã trông như đầu trâu mặt ngựa, trùm kín mặt mày này rõ ràng chính là những người thủ hộ luôn luôn bám theo sát gót chân y.
Thoáng chốc, cả Dương Chiếu và Hoắc Tinh Thần đều sững cả người ra.
Thu Ức Mộng ngồi trên chiếc ghế thái sư, cười ha hả, cứ như trúng thưởng lớn, vui không gì chịu thấu.
Sắc mặt Dương Thận thì lại đen kịt như hòn than.
Đôi bên giằng co mãi một hồi, Dương Chiếu mới chợt nghiến răng, trầm giọng nói:
– Đi!
Đêm nay đã hết hy vọng thôn tính phủ Dương Khai rồi, còn lưu lại làm gì? Dương Chiếu nói ra cũng là kẻ quyết đoán.
Sau câu mệnh lệnh, đám võ giả đang vây đánh Khúc Cao Nghĩa đồng loạt rút khỏi vòng chiến, toàn thân Khúc Cao Nghĩa máu me đầm đìa, thở dốc liên hồi, y không truy kích, mà chỉ đứng yên tại chỗ nhìn kẻ địch thối lui.
Đám người của Hướng Thiên Tiếu và Thu Vũ Đường cũng nhanh chóng tách khỏi lũ quân địch đang giằng co.
– Lục công tử, cứ thế mà kết thúc sao?
Thu Tự Nhược hỏi với giọng không cam lòng.
Y nóng lòng đánh bại Dương Khai để chứng minh khả năng của mình đến nhường nào, nên vừa nghe Dương Chiếu hạ lệnh rút lui, y lập tứng sững ra như khúc gỗ.
– Vậy thì còn có thể thế nào nữa?
Dương Thận không biết phát tiết cục tức trong bụng đi đâu, khó chịu đáp lại một câu.
Trận chiến đêm nay, thiệt hại về người của y nhiều hơn hẳn Dương Chiếu, dĩ nhiên là tâm trạng không thể nào tốt được.
Vừa nói, Dương Thận vừa thở dài, đương chuẩn bị cùng Dương Chiếu rời đi, thì một bóng người đột nhiên bay từ ngoài vào.
Một giọng nói sang sảng vang lên:
– Cứ thế mà đi, thật khiến lão cửu có phần bất ngờ đấy, xin tặng nhị ca và lục ca chút lễ vật nhỏ mang về vậy!
Giữa tiếng nói lanh lảnh, một màn kiếm quang ngập trời đổ ập xuống từ giữa khoảng không.
Huyền cấp võ kỹ của Cửu Tinh Kiếm Phái – Vạn Kiếm Quy Nhất!
Xen lẫn giữa những kiếm quang nọ, từng luồng u quang sắc tím, Thần Hồn Kỹ quỷ dị, lạnh lẽo bùng nổ.
Tiếng hổ gầm, trâu rống vang rền, Thú Hồn Kỹ ầm ầm mở màn.
Vô số cánh hoa sắc bén đỏ au rơi từ trên trời xuống, nhẹ nhàng tựa như hoa tuyết, nhưng lại là thứ vũ khí sát phạt vô cùng ghê gớm.
Màn công kích mù mịt này dường như được tung ra cùng một thời điểm, bao trùm hết mọi kẻ địch, trong chớp mắt, bầu không khí vừa mới lắng xuống đã quay lại thế gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, sát khí đằng đằng.
– Thiếu gia cẩn thận!
Đám đông kêu lên thất thanh.
Hai vị huyết thị liền che chở cho Dương Chiếu và Dương Thận, đám cao thủ Hướng gia, Nam gia, Thu gia, Diệp gia cũng đồng loạt bay về bên cạnh thiếu gia, tiểu thư nhà mình, tung ra đủ mọi loại võ kỹ bí bảo nhằm bảo đảm an toàn cho chủ nhân.
Năng lượng trong thiên địa đột nhiên rối loạn, chân nguyên cuồng bạo phóng đãng tứ phía.
Sau một hồi lâu, màn công kích kinh thiên động địa này mới dần dần lắng xuống.
Trong những kẻ đến tiến công phủ Dương Khai, có bảy, tám tên ngã xuống, số còn lại thì sắc mặt cũng không khá khẩm gì hơn.
Dương Chiếu hướng ánh mắt lạnh băng lên bầu trời sao, giữa khoảng không đó, Dương Khai cầm kiếm đứng sừng sững, miệng mỉm cười, ung dung nói:
– Xin chào nhị ca, lục ca, lão cửu ra ngoài mới về, chiêu đãi không chu đáo rồi, chúng ta là huynh đệ, thiết nghĩ các huynh cũng sẽ không đệ bụng đâu nhỉ.
Da mặt Dương Chiếu khẽ co giật, Dương Thận thì lại hét ầm lên:
– Lão cửu đệ đi ra ngoài thật sao?
Trước đó, Hoắc Tinh Thần và Thu Ức Mộng đã nói Dương Khai không có ở nhà, y và Dương Chiếu còn không chịu tin, tưởng Dương Chiếu sợ bị bắt nên trốn biệt, bây giờ tận mắt thấy hắn thực sự bay từ ngoài vào, thì không thể không tin.
– Đúng vậy.
Dương Khai gật đầu:
– Đêm dài đằng đẵng, đệ tới phủ tam ca dạo một vòng, đệ cũng đâu ngờ đêm nay các huynh lại đến, nếu mà sớm biết thì đã ở nhà mà chiêu đãi cho tử tế rồi.
– Phủ lão tam…
Dương Chiếu nhíu mắt lại, đột nhiên ý thức được sự to gan của vị cửu đệ này, trong lòng bất giác thấy khâm phục.
Hít một hơi thật sâu, Dương Chiếu hỏi:
– Tình hình phía lão tam thế nào rồi?
– Tam ca bại rồi.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu:
– Ngũ ca và thất ca liên thủ tấn công, tam ca không trụ nổi.
– Lão tam không trụ được thì cũng bình thường, nhưng phía Khai đệ đây thì lại vượt xa dự liệu của nhị ca đấy, không kèn không trống gì, mà đệ lại tập hợp được nhiều trợ thủ đến vậy, nhị ca bái phục.
– Nhị ca quá khen rồi.
Dương Khai mỉm cười.
– Vậy thì lệnh kỳ và người của lão tam về tay ai rồi?
Nghe Dương Chiếu hỏi thế, Dương Thận cũng không khỏi hướng ánh mắt hứng khởi qua.
– Ngày mai tin tức sẽ được truyền ra thôi.
Dương Khai cười ha hả, không nói rõ ràng.
Dương Chiếu cũng không truy vấn, chỉ điềm đạm gật đầu, khẽ cười:
– Nếu đã vậy, thì nhị ca xin cáo từ thôi, Khai đệ, chúng ta hãy còn nhiều thời gian, lần sau nhị ca sẽ chuẩn bị thật chu toàn để đến tiếp, mong là đệ sẽ không làm ta thất vọng.
– Đệ sẽ cố gắng làm huynh hài lòng.
– Đi!
Dương Chiếu quát khẽ một tiếng, dẫn đầu đoàn binh của mình cấp tốc thoái lui.
Trước khi đi khỏi, Hướng Sở và Nam Sênh liếc nhìn Dương Khai một cái đầy kiêng dè. Lần trước ở Thái Phòng Sơn, ấn tượng mà Dương Khai để lại trong chúng quá đỗi sâu sắc, dù chúng luôn kêu gào rằng phải báo thù rửa hận, nhưng giờ khắc này nhìn thấy Dương Khai bằng xương bằng thịt, cũng không tránh khỏi âm thầm sợ sệt.
Dương Chiếu đi rồi, Dương Thận ắt cũng không muốn ở lại lâu hơn, đám lâu la nhặt lại xác đồng bọn xong, cũng nhanh chóng biến mất sau màn đêm.
Đoạt đích chi chiến, trận chiến đêm đầu tiên hạ màn ngay tại đây.
Phong Thần Điện, tám vị Thần Du Chi Thượng, mấy vị thái thượng trưởng lão của các gia tộc cũng từ từ mở mắt ra, thần thức buông thả bên ngoài dần dần thu về, trong từng đôi mắt mờ đục đều bất giác trào dâng sự thán phục.
Công lực ở cảnh giới đấy, niên kỷ chạm đến ngưỡng này, thế gian vạn vật đã khó còn điều gì có thể khiến tâm trạng họ chuyển biến lên xuống được nữa.
Thế nhưng đêm nay, có người lại làm được.