Cao Ngạn khôi phục lại bản sắc vốn có, không còn vẻ trầm tĩnh của phong môi, cười hí hửng: “Ôm vai chút xíu có vấn đề gì ư? Nàng không thoải mái hả?”
Doãn Thanh Nhã nhún vai nói: “Ôm một cái hoàn toàn không có vấn đề, huống chi sớm quen bị ngươi ôm rồi. Vấn đề ở chỗ sợ ngươi khống chế không nổi mình còn ta lại không dám đánh ngươi, lúc xảy ra chuyện chẳng những chúng ta đi đứt mà huynh đệ Hoang nhân của ngươi cũng tiêu tùng theo. Hì hì! Ngươi thấy ta nói đúng không?”
Cao Ngạn chán nản thu tay lại, bực bội nói: “Đánh chết ta cũng không tin có tâm pháp luyện công đáng ghét như thế.”
Doãn Thanh Nhã đứng dậy nói: “Ngươi tin cũng được không tin cũng chẳng sao, ta chỉ nói sự thật. Nghỉ ngơi đủ chưa? Chúng ta cần phải đến bờ Nam Tứ Thủy trước khi trời tối, đây là điều ngươi nói.”
Cao Ngạn chợt đứng dậy, một tay phủi tuyết dính trên người một tay vừa muốn ôm Tiểu Bạch Nhạn, Doãn Thanh Nhã đã sớm né ra xa cười yêu kiều nói: “Ngươi tưởng ta không biết chiêu số chiếm tiện nghi người ta của ngươi à? Nhanh lên nào! Tên họ Hướng đó không chừng đang lùng sục chúng ta khắp nơi.”
Cao Ngạn hận đến ngứa răng đuổi theo sau nàng.
“Bùng!”
Thi thể Cáp Viễn Công chạm mặt đất, mấy tấm thạch bản lập tức bể nát. Trước khi rơi xuống đất, cao thủ ma môn này đã sớm đoạn khí.
Khuất Tinh Phủ tránh khỏi thi thể bị ném tới, từ bên trái cấp tốc lướt tới Yến Phi như quỷ mị, nhưng bị cản trở như vậy cuối cùng đã chậm một chút.
Chính vì sai lệch một chút này đã quyết định số mệnh Vệ Nga.
Yến Phi biết đã thu được hiệu quả của việc giáng đòn phủ đầu.
Nhìn bề ngoài, chàng không những bức lui Khuất Tinh Phủ và Vệ Nga còn giết chết Cáp Viễn Công. Sự thật chàng thắng rất hiểm, chỉ cần có bất kỳ sai sót hay là nắm bắt thời gian không chuẩn xác, bây giờ kẻ phơi xác trên đường chính là chàng.
Hiện tại nguy cơ vẫn chưa trôi qua, uy lực liên thủ của hai đại cao thủ ma môn thật sự có sức mạnh hủy đi “nhục thân” của chàng.
Ma công hai người đã đạt đến hóa cảnh, cũng may Điệp Luyến Hoa kịp thời réo vang khiến tâm linh họ xuất hiện kẽ hở không nên có, cộng thêm Tiên môn quyết xuất kì bất ý mới có thể tạo ra chiến công như thế.
Lần này địch nhân quay lại sẽ không tiếp tục phạm sai lầm ban nãy, cách bảo mệnh duy nhất của Yến Phi chính là giết chết Vệ Nga và trước mặt là cơ hội duy nhất.
Dải băng bắn ra từ hai ống tay áo Vệ Nga, một cái quấn lấy cổ, cái khác phất vào ngực chàng.
Yến Phi lui lại một đoạn trên đường.
Dải băng của Vệ Nga như có mắt tùy theo thế rơi nghiêng nghiêng xuống đất của ả, một công vào mặt, một đánh vào hạ âm cay độc xảo quyệt. Mái tóc trắng của ả dựng đứng biểu thị nội công đã đến cảnh giới quán khí vào tóc, gương mặt lại như nước phẳng lặng, không lộ ra tình cảm trong lòng.
Khuất Tinh Phủ vẫn rớt lại sau ả hai bước.
Điệp Luyến Hoa vẽ ra mười mấy vòng tròn lớn nhỏ bất đồng, bày bố Thái Âm chân khí hết lớp này đến lớp khác.
Dải băng của Vệ Nga đụng vào vòng Thái Âm chân khí thứ nhất, lập tức bị cản trở hiện ra hình dáng gợn sóng quỷ dị mà đẹp mắt.
Yến Phi biết chính lúc này liền biến Tiến dương hỏa thành Thối âm phù, lập tức tiếng kiếm rít nổi lên, Thái Dương chân kình từ mũi Điệp Luyến Hoa bắn ra, xuyên qua một loạt mười mấy tầng Thái Âm chân khí ngưng mà không tán.
Một tiếng “rắc” vang lên chấn nhiếp cả con đường, ánh chớp chợt lóe, thiểm điện hình dạng rễ cây như có thể phá nát hư không xuất hiện trước mặt Vệ Nga, thắng bại đã phân.
Dải băng tan nát, trong tiếng rú thê thảm, Vệ Nga văng ngược về sau.
Yến Phi cũng bị lực phản chấn của chân khí ả làm loạng choạng lui lại sau, lúc vẫn chưa hồi khí, Khuất Tinh Phủ đã từ phía sau Vệ Nga đuổi tới, tung ra chưởng ảnh đầy trời, cuồng công mãnh đả, kì chiêu dị pháp nhiều vô cùng tận, nhất thời đánh Yến Phi không còn sức phản kích, chỉ có thể gặp chiêu chiết chiêu, lùi về sau liên tục.
Yến Phi nhất thời vô lực thi triển lại Tiên môn quyết, đành phải lúc dùng Thái Dương chân kình, lúc dùng Thái Âm chân khí, khiến Khuất Tinh Phủ không biết đâu mà lần, dần dần vãn hồi liệt thế.
“Bùng!”
Kình khí giao kích, Yến Phi trước tiên dùng Thái Âm chân khí hút thủ đao của Khuất Tinh Phủ lướt chếch qua cổ, rồi dùng Thái Dương chân khí bức nó ra ngoài, chấn toàn thân đối phương lui lại.
Sau khi trải qua vất vả, chàng cuối cùng tranh thủ được cơ hội thở một hơi để giành chiến thắng.
Yến Phi biết đối phương tích lũy mấy chục năm ma công khí mạch kéo dài, sau khi hồi khí tất phát động một đợt tấn công bài sơn đảo hải khác nên nào dám sơ ý. Yến Phi nghiêng người về phía trước một chút, mũi chân điểm xuống đất, lập tức giống như đạn pháo bắn về phía đối phương, Điệp Luyến Hoan phân trung hạ bổ xuống.
Khuất Tinh Phủ vẫn chưa đứng vững, Điệp Luyến Hoa đã tới.
“Đùng”, khi Khuất Tinh Phủ vội vã ứng chiến, dùng song chưởng bổ xuống ngăn cản Điệp Luyến Hoa, điện quang giữa kiếm và chưởng bùng nổ.
Khuất Tinh Phủ hừ một tiếng bi thảm, lui lại ba bước.
Điệp Luyến Hoa của Yến Phi huy động giữa không trung lại quét về phía vai trái hắn.
Khuất Tinh Phủ tức giận quát một tiếng dùng thủ đao đối đầu chân kiếm, bổ thẳng vào Điệp Luyến Hoa.
Ánh chớp chợt lóe lên.
Khuất Tinh Phủ bị Điệp Luyến Hoa đánh té sang ngang, mắt mũi tai miệng toàn bộ chảy máu, bộ dạng thê thảm chẳng còn phong phạm cao thủ thâm tàng bất lộ trước kia.
Lần này so với lúc đối đầu Sử Cừu Ni Quy, Tiên môn quyết của Yến Phi đã không như ngày xưa, không những thao túng tự nhiên mà còn có thể tuyển chọn góc độ công vào kinh mạch đối phương, bắt đầu có quy mô “chiêu thức”, uy lực đương nhiên tăng nhiều lần.
Huống chi Khuất Tinh Phủ đang ở thời điểm nguy hiểm lực cũ vừa kiệt, lực mới chưa sinh, nên hắn lập tức nghĩ tới cách tối hậu.
Yến Phi như hình với bóng, cướp lấy góc độ chết người sau lưng hắn, kiếm theo ý chuyển động, quét ngang hông trái hắn.
Khuất Tinh Phủ gầm lên, không chú ý đến lợi khí đang chém vào hông, một quyền đánh vào mặt Yến Phi, chính là dùng chiêu số đồng quy ư tận.
Yến Phi nói lui liền lui, kiếm chàng thu lại, dưới khí cơ lôi kéo, Khuất Tinh Phủ nhào tới cực nhanh.
Điệp Luyến Hoa lại vẽ hết vòng này đến vòng khác trong không trung, khác ở chỗ không dùng Thái Âm chân kình, chỉ thuần hư chiêu.
Có cái gương trước mắt của Vệ Nga, Khuất Tinh Phủ như chim sợ cành cong nào ngờ Yến Phi lúc này lại lừa gạt, lật đật tránh sang ngang.
Yến Phi đã tích tụ đầy đủ chân lực, quát lớn một tiếng, Điệp Luyến Hoa đâm thẳng tới.
“Đùng!”
Thiểm điện từ mũi kiếm thoát ra, với tốc độ kinh nhân cả Yến Phi cũng nhìn không rõ, đuổi kịp Khuất Tinh Phủ đánh trúng ngực hắn.
Khuất Tinh Phủ như bao bố hoàn toàn không chịu sự điều khiển của mình bị ném bay lên không trung, vang lên tiếng xương cốt toàn thân gãy nát, rồi rơi ầm xuống thạch bản trên đường, sau khi chạm đất thi thể vặn vẹo không tự nhiên.
“Phụt!”
Yến Phi há miệng phun máu tươi đầy trời, thân thể gần như hư thoát, lui sang ngang ngồi xuống bậc thềm trước một ngôi nhà của dân thường, không ngừng thở hồng hộc.
Ba đại cao thủ ma môn phơi thây đầu đường, khiến con đường vắng lặng không bóng người tăng thêm phần quỷ dị âm sâm.
Yến Phi vừa thở vừa tra Điệp Luyến Hoa vào vỏ, trong lòng xuất hiện cảm xúc phức tạp. Chàng thật không muốn giết chết ba người, chỉ hận trong hiểm cảnh ban nãy sinh tử chỉ một ý niệm, chàng không còn chọn lựa khác.
Người ma môn sau này đối đãi chàng ra sao? Từ giờ sẽ không dám động vào chàng? Hay là dốc toàn lực tìm chàng tính sổ? Xem ra dự đoán sau khả năng xảy ra lớn hơn.
Lần này ma môn phái ra ba người đến giết chàng biểu thị ma môn đang tiến hành âm mưu đoạt thiên hạ của họ, bằng không thì họ cần gì phải quan tâm đến chàng? Trước mắt kẻ có tư cách đuổi hươu phương Nam không ngoài những người như Hoàn Huyền, Nhiếp Thiên Hoàn, Từ Đạo Phúc, Lưu Lao Chi và Lưu Dụ. Lưu Dụ dĩ nhiên không có quan hệ với ma môn, nhưng trong những người kia kẻ nào là người của ma môn, hoặc người ma môn nhắm đến và ủng hộ? Chàng thật không có cách tìm ra.
Yến Phi lại thổ ra một búng máu nhỏ.
Ba người này tuy lợi hại nhưng làm bị thương chàng lại là lực phản chấn của Tiên môn quyết.
Mỗi lần thi triển Tiên môn quyết, bản thân chàng ít nhiều cũng chịu chút tổn thương, vì thế cũng làm giảm đi năng lực thi triển Tiên môn quyết, khiến chàng không thể thi triển liên tục, nếu không dù là Tôn Ân cũng phải ôm hận dưới kiếm Yến Phi chàng.
Yến Phi tuy thụ nội thương không nhẹ nhưng không chút quan tâm.
Đối với người tâm mạch đã đứt vẫn có thể nối lại được như Yến Phi, còn gì có thể khiến chàng sợ hãi?