“Gọi Mạnh Thục nghi, Doãn Tu nghi, Hà Phương nghi, Dư Thuận nghi đến đây.”
Mai Lan không rõ cô muốn làm gì, nhưng vẫn rất nghe lời gọi mấy vị chủ tử đến.
Bốn người được gọi đến cũng hoang mang, không rõ vị Quý phi phách lối này muốn làm gì. Dù đắng lòng nhưng các nàng biết làm sao giờ?
“Bái kiến Quý phi nương nương.”
Đường Quả phất tay, “Đứng lên đi, không cần phải hành lễ. Bản cung sắp rảnh đến phát khùng, muốn chơi với các ngươi.”
Muốn chơi với các nàng?
Xác định là không phải chơi các nàng?
“Mai Lan, lấy đồ ra chia cho mọi người.”
Đồ gì, đương nhiên là thưởng của Hiên Viên Mặc rồi. Đường Quả cười lên, “Không để trong khố phòng mãi được. Bản cung nhìn các ngươi thuận mắt nên cho đó.”
Bốn vị phi tần: Có một câu không biết nên nói hay không, Quý phi quá đáng lắm rồi đấy.
Đường Quả gọi người đến đặt một cái bàn vuông vào rồi dẫn bốn người đến chỗ ngồi. Sau đó, cô gọi Mai Lan lấy đồ ra, nhướn mày, “Trong cung chán lắm đúng không?”
Bốn người nhìn nhau chua xót, sao mà không chán được? Thú vui duy nhất là tranh sủng, kết quả một mình vị này chiếm hết rồi, các nàng không có tí ti cơ hội nào.
Các nàng làm gì cũng thế, Hoàng thượng vẫn thiên vị cho Quý phi, Quý phi đúng hay sai vẫn là đúng, các nàng đúng hay sai vẫn là sai.
Tình hình như thế, các nàng có thể làm được gì?
Người ta vẫn là con gái Đại tướng quân, có một người cha lợi hại như thế, gia tộc của các nàng không dám ho he gì.
“Bản cung mới có được một món đồ chơi rất hay, cho các ngươi chơi cùng.”
Bốn người nhìn khối nhỏ trên bàn, hứng thú một chút, “Quý phi nương nương, đây là cái gì?”
“Mạt chược.” Đường Quả phun ra hai chữ, “Đây, để bản cung dạy cho các ngươi. Trò này chơi bốn người, vui lắm. Đồ bản cung mới cho sẽ là đặt cọc, các ngươi nhớ nghe cho kĩ, về sau nếu có chán quá thì bốn người các ngươi vẫn có thể góp lại thành một bàn.”
“Những người khác nếu thích thì cũng có thể dạy chút.”