Dì Tịnh vui vẻ mỉm cười:
– Bản lĩnh của cha ngươi không được tốt lắm, nhưng dạy dỗ ngươi thì thật ta rất hài lòng.
Dì Tịnh lại nhìn sang Linh Khê, dịu dàng nựng gò má của nàng:
– Trí nhớ của ngươi có lẽ không phải bị xóa đi, mà bị phong ấn. Dù vậy bây giờ ta không thể giúp ngươi phá phong ấn ngay được.
– Vì sao?
Linh Khê vội hỏi.
– Tính cách nha đầu ngươi ta còn không rõ sao? Những ký ức bị phong ấn đều có liên quan đến nơi ta ở, mà ta cũng không muốn cho ngươi biết được lúc này, nơi đó không thích hợp cho ngươi.
– Ta muốn đưa người ra khỏi đó!
Linh Khê rơm rớm nước mắt cất tiếng.
– Nếu thật sự muốn giúp ta, thì hãy chăm sóc Mục Trần cho tốt.
Dì Tịnh mỉm cười đáp lại.
Linh Khê trầm tư, lát sau chỉ đành gật đầu. Dì Tịnh cũng biết nàng không thể ngăn Linh Khê tìm kiếm ký ức kia, nhưng nói chung cũng kéo dài được một chút thời gian.
– Con là Lạc Li à?
Dì Tịnh nhìn sang cô gái yên lặng bên phải Mục Trần, hiền từ hỏi.
– Dạ.
Lạc Li liếc Mục Trần một cái, rồi cúi đầu gật gật.
– Mục Trần thật là có mắt nhìn, so với cha hắn tốt hơn nhiều.
Dì Tịnh hài lòng mỉm cười, cô gái trước mặt còn nhỏ tuổi nhưng khí chất không tầm thường, thật là khiến người ta luôn phải chú ý.
– Dạ không, dì Tịnh rất lợi hại, người cũng là mục tiêu mà ta hướng tới.
Lạc Li đỏ mặt, líu ríu trả lời. Nàng cũng không xu nịnh gì, thật sự năng lực một tay áp quần hùng như thế khiến nàng rất xúc động và bội phục, nếu nàng có được năng lực thế kia, thì hoàn toàn có thể vực dậy Lạc Thần tộc đã suy thoái.
Dì Tịnh nắm tay Lạc Li, thoáng nhìn thanh Lạc Thần Kiếm trong vỏ, ánh mắt kinh ngạc một chút:
– Con là tộc nhân Lạc Thần tộc? Lạc Thương Khung là gì của con?
Lạc Li cũng giật mình trả lời:
– Đó là thái gia gia của con, nhưng đã tạ thế từ rất lâu, chẳng lẽ dì Tịnh đã từng gặp?
– Chưa gặp, nhưng chỗ của ta, bất kể những cường giả nào chỉ cần có năng lực hàng đầu Đại Thiên thế giới thì đều có ghi chép lại. Ta từng đọc được thông tin của Lạc Thương Khung, có hình vẽ của thanh kiếm này.
Lạc Li kinh ngạc vô cùng. Thái gia gia của nàng thực lực đã đến Thiên Chí Tôn, trong gia phả Lạc Thần tộc là cường giả oai phong đứng đầu, thế mà thông tin lại bị người khác thu thập được, khó mà thấy bình thường.
– Vậy mà Mục Trần cũng dụ dỗ được tiểu công chúa Lạc Thần tộc, hắn thật là cao tay a.
Dì Tịnh cười khanh khách, khiến cho gương mặt Lạc Li hệt như trái gấc chín. Mục Trần bên cạnh thì le lưỡi khoái trá.
– Thôi, thời gian của ta cũng đã hết….
Dì Tịnh thở dài, ánh mắt lưu luyến nhìn Mục Trần. Lúc này chia cách, chẳng biết bao lâu nữa mới nhìn thấy lại được hài tử bao năm nhung nhớ.
Mục Trần đau khổ nhìn linh thể càng lúc càng mờ đi, đôi mắt đỏ lên đầy nước:
– Mẫu thân, xin chờ ta! Mặc cho nơi nào đã vây khốn người, nó có đáng sợ lợi hại ra sao, tất cả những kẻ ngăn cản gia đình chúng ta đoàn tụ ta sẽ không tha. Đến lúc ta đủ sức mạnh, nhất định sẽ đón người về!
– Được!
Dì Tịnh sung sướng nhấn mạnh.
– Ta sẽ chờ con! Mục Trần, nhất định phải sống thật tốt!
Tay nàng nắm chặt lấy tay con trai, nhưng thân thể càng lúc càng mờ, rồi tiêu tán đi mất.
Mục Trần quỳ xuống, khấu đầu ba cái, lẩm bẩm:
– Mẫu thân cứ an tâm, một nhà chúng ta nhất định sẽ đoàn viên!
Gió nhẹ thổi đến, mang theo cái lạnh lẽo cách xa cho khung cảnh càng thêm thê lương.
………..
Một mảnh đất thần bí.
Trong không gian nơi đó, bầu trời lơ lửng vô số những tòa hắc tháp to lớn, hắc ám bao trùm thiên địa khiến cho khu vực này cực kỳ thần bí và quỷ dị.
Trung tâm vùng đất, một tòa tháp vạn trượng đứng sừng sững giữa không gian, đỉnh tháp xuyên thủng tầng mây mù hư vô.
Trong tầng cao nhất của tòa tháp, không gian u ám không làm cho nữ tử áo trắng bị che khuất. Thân hình nàng khẽ run lên, đôi mắt chậm rãi mở ra, một giọt lệ nhẹ nhàng lăn trên gò má.
– Mục Trần… con trai….
Giọng nỉ non thì thào đầy lưu luyến.
Nhưng giọt nước mắt còn chưa kịp chảy hết gương mặt, đã cấp tốc bốc hơi đi mất, thần sắc của nàng trở lại đạm mạc như cũ.
Không gian bên cạnh đột nhiên uốn éo bồng bềnh, một gương mặt già cỗi như cổ thụ từ trong bóng tối xuất hiện, giọng nói cất lên khá tức giận.
– Dao động khi nãy, là linh thể của ngươi? Ngươi còn che giấu nghiệt chủng cho đến lúc nào?