Tần Tiêu hưng phấn đập bàn một cái:
– Rốt cuộc cũng có đối thủ rồi! Lần này ta nhất định so cao thấp với hắn trên chiến trường!
Cao Lực Sĩ vui mừng gật gật đầu, chắp tay hành lễ một cái:
– Đã như vậy thì quốc sự khẩn cấp, mời đại tướng quân lập tức tây tiến bắc thượng, vào kinh gặp vua! Thái tử và Sở Vương thật sự là trông ngóng ngài tới mòn con mắt rồi!
– Tốt lắm!
Tần Tiêu vỗ bàn một cái:
– Hôm nay sắc trời đã tối, để ta và bộ hạ chuẩn bị một chút, ngày mai lập tức lên đường. Cao công công và các huynh đệ Thiên Ngưu Vệ đường xa khổ cực, trước mời nghỉ ngơi cái đã.
Cao Lực Sĩ ý cười đầy mặt:
– Đa tạ đại tướng quân.
Tần Tiêu ra khỏi thư phòng, mang theo Quách Tử Nghi và Hoàn Tử Đan, sải bước đi về phía quân doanh ở hậu viện.
Đi lên giáo thai, Tần Tiêu vung chùy, tự mình điểm trống trận. Các tướng sĩ đặc chủng doanh trải qua cả ngày huấn luyện đều đang nghỉ ngơi trong doanh, lúc này nhất tề chạy ra, trong nháy mắt đã tập kết xong.
Tần Tiêu tinh thần rung động, lớn tiếng nói:
– Các huynh đệ, quốc nạn trước mắt, thời điểm để chúng ta trảm tướng lập công đã tới rồi! Đột Quyết khi dễ nước ta không người, trắng trợn xâm nhập Linh Châu, Hội Châu và Nguyên Châu, cướp hơn một vạn thớt chiến mã, giết người vô số. Thánh thượng có chỉ, triệu ta và các huynh đệ suất lĩnh Tả Uy Vệ, tới Sóc Phương giết địch!
Hơn ba mươi người lập tức vô cùng vui mừng, cùng nhau hét lên:
– Hay lắm.
Tần Tiêu gật gật đầu:
– Hôm nay chuẩn bị một chút, giờ thìn ngày mai xuất phát, mau chóng tới Trường An!
– Tuân lệnh!
– Tốt lắm, mau đi chuẩn bị đi. Hôm nay được nghỉ, buổi tối không cần phải tập thêm nữa. Về gặp mặt người thân một chút đi.
Người đặc chủng doanh nháy mắt liền tản đi, Hình Trường Phong đi tới trước mặt Tần Tiêu, ôm quyền thi lễ, mặt mày hớn hở kích động:
– Đại tướng quân, rốt cuộc cũng đợi được ngày này rồi!
– Đúng vậy!
Tần Tiêu nói:
– Cuối cùng cũng tới!
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuyết rơi trắng xóa, gió bắc gào thét, một cỗ khí thế nặng nề trong thiên địa ập lên người.
Trong huyết quản của Tần Tiêu như đang có một cỗ liệt hỏa mãnh liệt bôn đằng.
Phong Tuyết trường đao bên hông tựa hồ cũng giống như mấy cơn gió bắc kia, phát ra một trận tiếng gầm nhẹ ong ong rõ ràng.
Gió bắc vẫn thổi lồng lộng như cũ, thổi tung hai bước mành kêu sàn sạt.
Trong phòng ngủ chính của hậu phủ, Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi ngồi cạnh lò sưởi đặt ở đầu giường, trên người đắp một cái chăn bông thêu, không cảm thấy rét lạnh chút nào. Lúc còn ở Trường An, Tiên Nhi vốn sợ lạnh nên Tần Tiêu liền làm “giường lò” để ủ ấm cho nàng ta. Hiện tại tuy là đã tới phía nam, nhưng trời mùa đông vẫn giống như lúc còn ở phương bắc, trong phòng ngủ ngoại trừ giường gỗ ra thì cũng làm một cái giường lò cho Lý Tiên Huệ nằm chống lạnh. Bây giờ trời đổ tuyết lớn, nhìn qua thì tuyệt chẳng thấy ấm hơn phương bắc được chút nào.
Tràng diện im lặng, ba người tựa hồ cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ nghe được tiếng gió bắc gào thét bên ngoài mà thôi.
– Lão công….
Thượng Quan Uyển Nhi lên tiếng đầu tiên:
– Ngươi đi chuyến này phải mất bao lâu vậy? Uyển Nhi rất sợ phải chịu nổi khổ tương tư chia cách hai nơi.
Tần Tiêu mỗi tay ôm một giai nhân, khẽ cười nói:
– Không có chuyện gì đâu Uyển Nhi, không phải còn có Tiên Nhi ở đây với ngươi sao? Còn có hài tử sắp sinh của chúng ta nữa. Nói tới cũng thấy tiếc thật, không thể tận mắt nhìn thấy hài tử chào đời được.
Lý Tiên Huệ lặng lẽ tựa vào Tần Tiêu:
– Chúng ta cũng biết, kỳ thật một năm nay.