Vì sợ hãi, ông ta không cách nào kìm chế được bản năng của cơ thể.
Bộ xương khô mặc áo bào đen lắc đầu liên tục, rồi nói: “Ngươi là một người sống đáng sợ, ta thà ngủ say lần nữa, thậm chí bị ngươi đuổi giết thì cũng không muốn tiếp tục nói với ngươi nữa.”
“Vì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Quá nguy hiểm! Quá nguy hiểm! Ngươi hiểu chưa!”
Trong giọng nói của bộ xương khô mặc áo bào đen có một nỗi sợ to lớn khiến người ta không thoải mái.
Ông ta khẽ nói: “Lần này ta sai rồi, ta không nên nghĩ cách đến nhân gian trước thời hạn, ta nên im lặng chờ đợi địa ngục Hàn Băng hoàn toàn xuất hiện ở nhân gian rồi mới xuất hiện.”
Nó duỗi bàn tay khổng lồ ra, tóm lấy cổ mình.
“Định về ư?” Cố Thanh Sơn giữ lại nói: “Chúng ta nói thêm hai câu được không? Thật ra tôi còn có mấy vấn đề… ”
Bộ xương khô mặc áo bào đen kiên quyết cắt ngang lời hắn, gào lên điên cuồng: “Không! Ta không muốn giao lưu với ngươi một chữ hay môt biểu cảm nào nữa!”
Nó gầm lên một cách điên cuồng: “Cái thứ quái vật như ngươi, cứ đợi đến khi nhân gian biến thành địa ngục, ngươi cũng chẳng có cơ hội vào địa ngục!”
Nói xong, bộ xương khô mặc áo bào đen vặn gãy đầu lâu của mình.
Ông ta chết rồi.
… Ông ta rơi vào giấc ngủ say của cái chết lần nữa.
“Chạy rồi.” Cố Thanh Sơn khẽ lẩm bẩm.
Hắn lắc lư kiếm Triều Âm.
Biển cả trở nên yên tĩnh một lần nữa…
Nhưng mà trong lòng Cố Thanh Sơn lại không có chút bình tĩnh nào.
“Đợi đến khi nhân gian biến thành địa ngục, ngươi cũng chẳng có cơ hội vào địa ngục.”
Chỉ một câu nói như vậy, lại xen lẫn nỗi sợ hãi và sự kinh hoảng.
Là chuyện gì có thể khiến cho một kẻ đã từng thống trị nhân gian vô số năm, cũng là nhân vật vương giả trong địa ngục để lộ ra cảm xúc như vậy?
Bộ xương khô mặc áo bào đen thà rằng ngủ say, cũng không muốn nói tiếp.
Một người chết đã chết lại đang sợ cái gì?
Thần linh có thể giết người đã chết ư?
Thật ra Cố Thanh Sơn có mấy suy đoán, nhưng mà không cách nào xác định được sự thật.
Thông tin quá ít, ít đến đáng thương.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, suy nghĩ một lúc.
Có lẽ tất cả còn đáng sợ hơn tưởng tượng của hắn.
Không được, lần sau khi ra tay phải chắc chắn hơn mới được.
…
Có lẽ tôi sắp chết rồi.
Khi Tô Tuyết Nhi viết xong những lời này, khẽ dừng ngòi bút lại.
Ngọn đèn dầu mỏng manh chiếu rọi vách tường tuyết trắng.
Trên vách tường, từ từ xuất hiện một khe hở đen lớn bằng ngón cái.
Một chiếc nhẫn ló đầu từ giữa ra, cẩn thận quan sát xung quanh.
Sau khi phát hiện không có việc gì, cũng không biết chiếc nhẫn dùng cách gì, che khe hở phía sau lại.
Khi trên tường trở lại màu trắng một lần nữa, chiếc nhẫn nhảy xuống.
Nó nhảy lên trên bàn, điều chỉnh sự cân bằng, đứng thẳng.
“Tình hình thế nào rồi?” Tô Tuyết Nhi khẽ hỏi.
Chiếc nhẫn hạ giọng nói: [Bọn họ không có ở đó, tôi tiến hành rất thuận lợi.]
“Làm tốt lắm, lần này cám ơn ngươi.”
[Còn kịp không?] Chiếc nhẫn hỏi.Tô Tuyết Nhi chắp hai tay vào nhau, vừa cầu nguyện nói: “Chỉ mong là kịp.”
Đột nhiên có tiếng đập cửa truyền từ ngoài vào.
Chiếc nhẫn không nói chuyện nữa.
Tô Tuyết Nhi cắn môi, khép quyển nhật ký lại.
Cô hít sâu một hơi, khiến cho tâm trạng của mình trở nên bình tĩnh.
“Chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
Cách ván cửa mỏng manh, có một giọng nữ truyền tới: “Đạo sư Isha muốn cô tới gặp bà ấy trong vòng một tiếng.”
“Biết rồi, tôi đi ngay.”
Tiếng bước chân dần dần đi xa khỏi cửa, kèm theo tiếng nói chuyện nhỏ giọng với nhau.
“Cái đồ may mắn.”
“Đúng vậy, có trời mới biết vì sao Đạo sư Isha lại ưu ái cô ta.”
“Hừ, không phải vì còn sống ở trên đảo đó ư.”
“Tướng mạo cũng không khá, nhưng rất biết nịnh bợ Đạo sư, người như thế là ghê gớm nhất.”
Giọng nói dần dần đi xa.
Tô Tuyết Nhi ôm quyển nhật ký trong ngực, ngây người một lúc.
Tuy còn một tiếng, nhưng nếu muốn đến chỗ của Đạo sư Isha thì bây giờ phải khởi hành.
Thời gian khá gấp gáp.
Tô Tuyết Nhi không thể không bắt đầu chỉnh đốn lại bản thân, chuẩn bị ra cửa.
Cô chỉ là một người mới, ngay cả đệ tử cũng chẳng phải, thế nhưng lại được một vị Đạo sư của phái thực quyền gọi tới gặp mặt.
Nhất định phải tới nhanh.