Vương Đông hừ một tiếng
– Trọng sắc khinh bạn!
Hoắc Vũ Hạo cười lớn:
– Thế nào? Việc thu hoạch hồn hoàn ra sao?
Vương Đông giơ tay chữ V
– Mã đáo thành công!
Hoắc Vũ Hạo vui vẻ nói:
– Hồn kỹ gì?
Vương Đông nói:
– Bí mật. Chờ ngươi trở về học viện chúng ta sẽ biết, chỉ cần biết nó cực kỳ cường đại là được
Hoắc Vũ Hạo cũng cười bí hiểm:
– Không nói thì thôi, ta cũng có bí mật, không biết ngươi có muốn nghe hay không?
– Bí mật gì?
Vương Đông tò mò hỏi lại.
Hoắc Vũ Hạo điềm nhiên trả lời:
– Chờ ta trở về học viện chúng ta sẽ biết, chỉ cần biết nó cực kỳ cường đại là được
– Ngươi…. ta lặn lội đường xa từ Sử Lai Khắc chạy tới đế quốc Nhật Nguyệt tìm ngươi, sướng lắm sao chứ? Ngươi còn ở đó mà đùa giỡn ta, đồ vô lương tâm!
– Ặc. . . . . .
Nhìn hắn chống nạnh sửng cồ cả lên, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy quái quái buồn cười
– Thôi được, cho ngươi xem, Tuyết Nữ, ra đây!
Hoắc Vũ Hạo khẽ gọi, nhất thời hào quang màu cam lóe ra, Tuyết Nữ xinh xắn liền bay ra, cái yếm trắng phất phơ lơ lửng trước mặt hai người.
Bất chợt nhìn thấy Tuyết Nữ, hai mắt Vương Đông trợn tròn ngây ngốc, bất giác thấy rõ cô bé con xinh đẹp đáng yêu, đích ánh mắt liền dại ra , nhìn thấy này trắng ngần đích tiểu nữ anh, trong lúc nhất thời ánh mắt nháy mắt nhu hóa.
– Wpa, bé con đáng yêu quá đi! Này, gì thế này?
Vương Đông luôn miệng xuýt xoa, giơ tay muốn chạm vào Tuyết Nữ.
– Đừng!
Hoắc Vũ Hạo vội vàng hét lớn, có tình huống Thái Thản khi trước, thật hắn sợ Tuyết Nữ sẽ làm tổn thương Vương Đông, cô bé này cũng không phải muốn sờ là sờ a! Dù cho chỉ dùng năng lực của Hoắc Vũ Hạo, nhưng lại là năng lực Hồn Vương cực hạn băng a.
Nhưng không như Hoắc Vũ Hạo lo lắng, cô bé Tuyết Nữ không hề phản kháng, mặc kệ Vương Đông xoa nắn gương mặt bầu bĩnh xinh xinh của mình, rồi “viu” một tiếng bay vào lòng Vương Đông, mặc cho hắn ôm ấp.
Một giây, tiểu Tuyết Nữ chinh phục Vương Đông chỉ dùng một giây. Vương Đông nhìn nàng với đôi mắt âu yếm yêu thương, quả thật xem như một đứa em gái…
– Đáng yêu quá! Da dẻ thật là mịn màng, sờ thật là thích, ta hôn một cái.
Nói là làm liền, Vương Đông nâng Tuyết Nữ lên hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn.
Tiểu Tuyết Nữ cười hì hì, không phản kháng, cũng không chùi đi, thậm chí còn quay người ngồi lên vai Vương Đông, ôm sát mặt của hắn.
Hoắc Vũ Hạo dở khóc dở cười:
– Tiểu nha đầu, chuyện gì thế hả? Sao ngươi dễ dãi với hắn thế, thích trai đẹp à? Ngay cả papa ngươi mà còn không được.
– Papa? Ngươi nói ngươi?
Vương Đông tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt quái dị, nếu mà nói đây là đôi mắt hung tợn thì không có gì quá đáng.
– Ngươi kích động cái gì? Chỉ là cái cách gọi mà thôi. Tuyết Nữ, trở về.
Hoắc Vũ Hạo đúng là ghen tị, nhìn Tuyết Nữ và Vương Đông thân thiết vô cùng, trong lòng cũng ngứa ngáy.
Vương Đông buông Tuyết Nữ, mặc cho nàng bay vào lòng Hoắc Vũ Hạo. Rồi chợt hắn bước từng bước tới, gương mặt rõ ràng là đang nổi sùng:
– Ngươi… ngươi có vợ hồi nào, nói!
– Ngươi bị cái gì vậy, Vương Đông?
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc.
Vương Đông đột nhiên nắm cổ áo hắn:
– Nói mau, có phải … có phải … của Quất Tử hay không? Ngươi thật khiến ta thất vọng, à không tỷ tỷ của ta thất vọng!
Hoắc Vũ Hạo không hiểu ra sao:
– Nói gì mà loạn cào cào cả lên. Việc này liên can gì tới tỷ tỷ ngươi? Của Quất Tử gì chứ? Ngươi không nghe ta gọi nàng là gì sao?
– Tuyết Nữ?
Vương Đông ngẩn người.
Hoắc Vũ Hạo bất giác giật mình, vì những chuyện của Tuyết Đế này nọ thì hắn nói với hai vị tông chủ hết cả, nhưng chưa hề nói cho Vương Đông. Lập tức, vẻ mặt áy náy:
– Có vài việc phải nói từ từ…
Vương Đông sắc mặt đã hơi tái, lui lại
– Ta không muốn nghe, không cần nói.
Rồi hắn co giò chạy về Hạo Thiên Bảo.
– Chuyện gì đây a….
Hoắc Vũ Hạo loạn cả đầu óc, dường như Vương Đông trở về có cái gì đó không bình thường, hắn liền động thân đuổi theo, mà Tuyết Nữ cũng ra tay hỗ trợ, nàng giơ ngón tay nhỏ chỉ về cổng Hạo Thiên Bảo, một tia sáng lam thẫm hiện ra, cổng lớn Hạo Thiên Bảo hoàn toàn bị đóng băng.
Vương Đông giật mình dừng bước, quay lại nhìn Hoắc Vũ Hạo, rồi nhìn ánh mắt lung linh của tiểu Tuyết Nữ, nói:
– Được, nói đi!
Hoắc Vũ Hạo lúc này mới kể tường tận chi tuyết những chuyện về Tuyết Đế khi trước, cả chuyện của Y lão, thậm chí cả việc gặp Băng Đế ở cực cũng nói, chỉ duy nhất chưa nói về Thiên Mộng Băng Tằm.
Vương Đông nghe mà kinh ngạc không thôi
– Vậy, võ hồn thứ hai của ngươi không phải do trời sinh mà có? Dung hợp với Băng Bích Đế Hoàng Hạt sinh ra? Không ngờ cơ thể ngươi lại chứa hai vị trong Tam Đại Thiên Vương cực bắc.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:
– Vương Đông, ngươi đừng có nổi khùng nữa. Nghĩ lại đi, nếu đổi lại là ngươi, bí mật đó có thể nói cho người khác nghe sao? Không sợ bị người ta mổ xẻ ra à? Chưa nói cái khác, chỉ riêng hồn cốt đã có giá trị bao nhiêu chứ?
Vương Đông cũng đã bình tĩnh
– Ta không giận nữa!
– Ặc… ngươi thật là mưa nắng thất thường, sao lại nhanh thế! Không lẽ vữa rồi ngươi gạt ta?
– Gạt ngươi đó, thì sao?
Vương Đông hất mặt trả lời
– Ngươi thắng!
Hoắc Vũ Hạo giơ tay đầu hàng, lúc này chợt đồng cảm với Thái Thản khi đối diện tiểu Tuyết Nữ.
– Hồn linh, thật thú vi. Không ngờ hồn sư còn có thể đạt được hồn linh. Vũ Hạo, ngươi có chắc chắn chế tạo được một hồn linh khác không?
Vương Đông hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nói:
– Theo lý thuyết thì có thể, khẳng định sẽ không nguy hiểm như Tuyết Nữ. Dù sao Tuyết Đế quá cường đại, lại còn xuất hiện trường hợp âm cực dương sinh quá mức kinh khủng. Nhưng muốn dung hợp một hồn linh, tinh thần lực bản thân không hề ít, theo tính toán của ta, hồn linh càng cường đại, khế ước dung hợp sẽ càng khó. Ngươi muốn thử sao?
Vương Đông hí hửng nói:
– Đương nhiên! Đừng quên, ta cũng là võ hồn song sinh, ngươi có thể dung hợp hồn linh Tuyết Đế 70 vạn năm, ta chỉ cần một hồn linh tu vi thấp hơn một chút, sao lại không được?
Hoắc Vũ Hạo nói:
– Vậy ngươi tính khi nào thì làm?
Vương Đông nói:
– Khi nào thì ngươi có thể tuyệt đối chắc chắn?
Hoắc Vũ Hạo nói:
– Tuyệt đối thì khó nói, bởi vì ta còn chưa thử nghiệm khống chế dung hợp hồn linh, đáng tiếc, lão sư . . . . . .
Ánh mắt hắn chợt buồn
Vương Đông nhẹ nhàng vỗ vai hắn
– Vũ Hạo, đừng đau lòng! Hai tía của ta không phải nói rồi sao, sư phụ ngươi ra đi rất bình an, hơn nữa sáng tạo ra bí pháp hồn linh, đã trở thành vĩ nhân lưu danh thiên cổ. Ngươi phải đem bí pháp đó phát dương quang đại khắp thế giới. Ta không ngại trở thành vật thí nghiệm của ngươi. Hơn nữa ta nghĩ hồn linh cường đại như Tuyết Đế hẳn là ngươi không có khả năng chế tạo ra nữa. Lúc trước tuy nguy hiểm, nhưng lại tạo thành tuyệt phẩm tiểu Tuyết Nữ. Không chừng ngươi chế tạo hồn linh cho ta, chỉ có thể chiếm được một hồn hoàn thôi. Thôi được rồi, đợi sau Đấu Hồn Đại Tái, ngươi lại đến Hạo Thiên Tông chúng ta, đệ tử trong tông không hề ít, đều có thể giúp ngươi thử nghiệm, giúp ngươi hoàn thiện năng lực này.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
– Vẫn phải thử nghiệm mới được.
Vương Đông nói:
– Ta sẽ nói với hai tía dặn dò đệ tử trong tông không cần thêm hồn hoàn khi tới bình cảnh, rồi đi tìm một vài hồn thú sắp đến thọ hạn. Những hồn thú đó không ít, tin rằng tìm chúng không khó.
Bình cảnh mà hồn thú phải vượt qua không chỉ 10 vạn năm mới có, mà mỗi trăm năm đều gặp phải, tiến hóa thành ngàn năm, lại mỗi ngàn năm phải vượt qua, tiến hóa thành vạn năm…. Càng lên cao khó khăn càng chồng chất, nếu không đại lục trải qua nhiều thời gian như vậy, đã có không ít hồn thú 10 vạn năm tồi tại.
Hoắc Vũ Hạo vui mừng:
– Nếu có thể thông qua bí pháp hồn linh giải quyết mâu thuẫn giữa hồn sư và hồn thú, vậy thì không gì tốt hôn, dù chưa giải quyết triệt để được, thì cũng dịu đi không ít.
Vương Đông thành công đạt được hồn hoàn thứ sáu trở về, chuyến du lịch Hạo Thiên Bảo cũng chấm dứt. Sau khi cáo biệt Ngưu Thiên và Thái Thản, hai người xuống núi, đi thẳng về phương nam, cuối cùng tạm biệt nhau ở một nơi nào đó giữa hai học viện.
Chia tay lần này không bịn rịn như xưa, dù sao Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ còn vài tháng nữa sẽ trở về Sử Lai Khắc.
Không hiểu sao, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy khi chia tay, Vương Đông có cái gì đó bí hiểm, lại có vẻ hơi xấu hổ, ánh mắt nhìn mình rất quái đản.
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, những bí mật của bản thân hầu hết đã nói ra, cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Như hai vị tông chủ nhận xét, hiện tại hắn đã có khả năng đảm đương nhiều việc, chỉ cần tiếp tục khổ luyện, thực lực sẽ tăng tiến càng lúc càng nhanh.
Võ hồn thứ hai có đủ năm hồn hoàn, hồn lực Hoắc Vũ Hạo đã có thể tiếp tục tăng lên, tốc độ tuy luyện cũng đã gia tăng hơn nhiều, tuy còn kém Vương Đông, nhưng sau khi có tiểu Tuyết Nữ, hạn chế của võ hồn cực hạn đã bị giảm đi nhiều.
Ngoái đầu lại nhìn Vương Đông lần cuối, hắn mở ra đôi cánh hồn đạo khí phi hành, toàn lực bay đi. Trước khi rời khỏi học viện Nhật Nguyệt, hắn có vài chuyện quan trọng cần hoàn thành, mà vài tháng cuối cùng này là quan trọng nhất.
Vương Đông đứng xa xa nhìn bóng lưng Hoắc Vũ Hạo, gương mặt anh tuấn đỏ ửng
– Hắn đúng thật là ngu ngốc a!
Lấy ra một cẩm nang, trong đầu hồi tưởng lại trước khi rời khỏi Hạo Thiên Tông, Ngưu Thiên đã dặn dò
– Đông nhi, ta và nhị tía của ngươi đã khảo nghiệm, Hoắc Vũ Hạo rất khá, soo với những người cùng tuổi phải trầm tĩnh hơn nhiều, cảm tình với ngươi rất chân thành tha thiết. Nhưng các ngươi có thể tiến tới hay không, còn phải xem duyên phận. Đại tía cho ngươi một cẩm nang, nếu có một ngày, hai ngươi thật có thể tiến tới, hãy giao cẩm nang cho hắn, đây cũng không phải do ta làm, mà do chính tay phụ thân ngươi giao cho. Cha ngươi nói, chỉ có khi hoàn thành được sự tình trong cẩm nang này, mới đủ tư cách ở cùng với ngươi.
– Đại tía, phụ thân khi nào thì trở về? Tại sao ta không thể nhớ nổi gương mặt ông ấy?
– Đại tía cũng không biết. Nhưng Đại tía có thể khẳng định, ngày mà ngươi thành thân, đó là lúc song thân ngươi trở về.
– Vậy ta sẽ thành thân thật sớm…
– Đừng a! Chuyện cả đời người có thể đùa sao. Đại tía tin vào ánh mắt của ngươi, cẩm nang phải giữ kỹ, không được nhìn trộm! Trên đó có phong ấn của cha ngươi, ngươi xem không được đâu.
Nhìn lại cẩm nang màu lam trong tay, Vương Đông cực kỳ tò mò, trong cẩm nang đến tột cùng là cái gì? Tại sao lại chỉ cho Vũ Hạo xem? Phụ thân muốn thế nào a?
Nghĩ thế, hắn lại cảm thất bất mãn. Cha mẹ từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ trở về thăm ta, còn muốn quản chuyện của ta, hừ!
Tuy trong lòng ương bướng, nhưng vẫn trân trọng cất cẩm nang vào người.
“Không biết khi hắn trở về Sử Lai Khắc, lúc đó có thể cho hắn xem cẩm nang chưa nhỉ?”
Hai má Vương Đông lại đỏ lên.
Khi Hoắc Vũ Hạo trở về, vốn vì chuyện hắn nghỉ hơi bị lâu nên khiến Lâm Giai Nghị đang luống cuống cũng an tâm lại, báo cáo cho Kính Hồng Trần.
Kính Hồng Trần gần đây cũng không có tâm tư để ý những chuyện trong học viện. Việc tranh vị trong hoàng gia đã đến lúc gay cấn, thái tử dù có ưu thế cực lớn, nhưng đe dọa cũng rõ ràng, vì hắn tàn tật, có thể nguy đến quốc thể! Hai vị hoàng tử kia nắm lấy điểm này mà không ngừng công kích. Còn hoàng đế thì càng ngày càng nguy ngập.
Do vậy nhưng sự tình về trao đổi sinh, Kính Hồng Trần chỉ muốn bình an kết thúc kế hoạch lần này, không muốn đùa giỡn hay giở thủ đoạn gì, mọi chuyện tương lai đều phải chờ đợi sau khi thái tử đăng vị. Lão đã không dễ lựa chọn, thì khi chọn phải là người thắng cuối cùng.
Trở lại học viện Nhật Nguyệt, Hoắc Vũ Hạo lại bắt đầu cuộc sống yên lặng bình thường, nhưng có phần nhanh hơn.
Hoắc Vũ Hạo bình thường khi chế tạo hay nghiên cứu, đều chỉ dùng kim loại thường, kim loại hiếm mấy năm nay kiếm chác được đều dành dụm. Nhưng hiện tại, Hiên Tử Văn thấy hắn khi chế tạo đều dùng kim loại hiếm, thậm chí còn mời lão đến hỗ trợ luyện hóa vài hợp kim.
Mỗi ngày đều không ngừng chế tác, thí nghiệm vài thứ đơn giản, thế nhưng với hiểu biết hồn đạo khí của Hiên Tử Văn, cũng không rõ lắm hắn làm cái món gì, chỉ mơ hồ hắn chế tạo gì đó khá giống Gia Cát Thần Nỏ mà ngày xưa từng khoe với lão, nhưng lại phức tạp hơn nhiều.
Hiên Tử Văn cũng từng hỏi, nhưng Hoắc Vũ Hạo trả lời chỉ là nụ cười bí hiểm, cũng không ngại quan sát hắn chế tạo, dù vậy cũng chỉ thấy vài linh kiện, phần quan trọng nhất hắn đều làm việc ở trong phòng riêng. Đôi khi hắn cũng chế tạo khắc vài pháp trận, nhưng hầu hết đều do Hiên Tử Văn dạy, vậy thì có cái gì mà nhìn?
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Suốt 4 tháng, 120 ngày, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn ngụp lặn trong đó, mỗi ngày trừ chế tạo và nghiên cứu, chỉ có minh tưởng, nói chuyện rất ít, muốn tìm hắn chỉ có phòng thí nghiệm và ký túc xá. Ngay cả Phàm Vũ cũng mơ hồ thấy hắn chuẩn bị thứ gì đó rất lớn, nhưng cũng không hỏi, đợi sau khi trở về hỏi cũng không muộn, vì lão rất tin tưởng đệ tử này.