“A Mặc, trong cung còn có rất nhiều người.” Đường Quả đột nhiên nước mắt lưng tròng, “Tuy rằng ta không muốn chàng đi nhưng… Ta không thể hầu hạ chàng được. Chàng là đế vương, không có khả năng chỉ có mình ta, cho nên…” Cô càng nói càng nhỏ, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
Rõ ràng không muốn còn cố nói ra. Hiên Viên Mặc tuy bực nhưng không thể không an ủi.
Hắn vỗ vai Đường Quả, “Trẫm không đi các cung khác, đêm nào cũng sẽ đến chỗ Quý phi.” Chuyện đã đến nước này rồi, không thể nào vãn hồi được nữa.
Nàng đã bị hoàng huynh chạm qua, không thể dây dưa gì thêm với hắn, hắn chỉ có thể đi đến cùng. Huống chi, người hắn thích chỉ có An Ngưng Hương.
Để cho An Ngưng Hương trưởng thành, tương lai vững vàng ngồi trên ngôi hoàng hậu, đành phải hi sinh nàng.
Ai bảo cha nàng họ Đường, thế lực phát triển đến mức hắn phải kiêng kị.
“A Mặc, chàng nói thật không?” Nữ tử rưng rưng nhào vào ngực Hiên Viên Mặc, tròn mắt nhìn hắn, “Về sau chàng không đi cung khác?”
“Không đi.”
Hắn cũng không định đi nên mới có chuyện thế này.
“Những người khác sẽ bất mãn.”
“Nàng là Quý phi, người ta còn có thể làm gì được nàng?” Hiên Viên Mặc nhìn vết đỏ chướng mắt, nổi tâm tư ác. Để cho nàng ta đi đối phó với mấy ả kia cũng tốt, An Ngưng Hương sẽ dễ trưởng thành mà sóng vai với hắn.
“A Mặc, chàng thật tốt. Trừ cha ra, chàng là người đối xử tốt nhất với ta trên đời này.”
Nhìn nữ tử cảm động, Hiên Viên Mặc mím môi lại, đôi mắt vẫn dán vào vết đỏ trên cổ cô. Hắn nắm chặt tay lại rồi buông ra, cuối cùng lấy cớ chính sự bận rộn để đẩy cô, lê bước chân nặng nề rời đi.
“Ha ha ha, thử hỏi Hiên Viên Mặc xem nón xanh có đẹp hay không?” Chờ Hiên Viên Mặc đi, Đường Quả gạt nước mắt tâm sự với hệ thống, lật mặt nhanh đến mức Mai Lan bên cạnh khiếp sợ.
Gần đây nàng cứ có cảm giác Quý phi có vấn đề đâu đó. Có vấn đề như thế nào, như bây giờ đây này.
Nàng lựa chọn im lặng, từ từ quan sát.
Nhìn nương nương nhà mình suиɠ sướиɠ uống trà, đọc sách, nàng càng ngày càng thấy kỳ quái.
Quý phi nương nương di tình biệt luyến rồi?