Mặc Thập Nhị Lang chăm chú nhìn Hàn Mạc:
– Thái Cực Bộ là bí mật võ học của Đại Thông Thiên tự nước Khánh, là một trong năm tuyệt kỹ võ học của Đại Thông Thiên tự.
Hàn Mạc nhíu mày, có chút kinh ngạc, hắn lúc này mới biết, Thái Cực Bộ không ngờ là tuyệt kỹ võ công của Khánh quốc.
– Đại Thông Thiên tự… là cái gì vậy?
Hàn Mạc không kìm nổi hỏi.
Đôi mắt Mặc Thập Nhị Lang hiện ra vẻ tức giận:
– Không phải đồ vật, mà là là Khánh quốc hoàng gia đệ nhất tự, là Khánh quốc cổ tháp!
Dừng một chút, chậm rãi nói:
– Từng là nơi Khánh Quốc hoàng tộc tế thiên, mỗi một năm, Khánh đế đều phải đi tới chùa Đại Thông Thiên bái phật tế thiên, cầu nguyện cho nước Kháh quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà!
Hàn Mạc nhíu mày nói:
– Vì sao phải thêm chữ “từng”? Khánh đế hiện tại có tế thiên ở Đại Thông Thiên tự hay không?
Mặc Thập Nhị Lang cũng không có lập tức trả lời, chỉ trầm mặc một lát, mới nói:
– Điều này ngươi không cần biết. Ngươi có biết Thái Cực Bộ này từ đâu mà đến không.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, nói:
– Ngươi định nói rằng Thái Cực Bộ của ngươi là học được từ Đại Thông Thiên tự?
Mặc Thập Nhị Lang không trả lời, mà hỏi ngược lại:
– Ngươi nói cho ta biết, Thái Cực Bộ của ngươi, là học được từ đâu? Ngươi nếu muốn học năm quẻ khác của Thái Cực Bộ, nên nói cho ta biết điều này.
Hàn Mạc nhún nhún vai:
– Kỳ thật ta nói cho ngươi, ngươi cũng không tin!
– Nói thử xem, tin hay không, phải xem ngươi nói có phải hay không nói thật!
Mặc Thập Nhị Lang trầm giọng nói.
Hàn Mạc thở dài:
-Kỳ thật, nói ra thì đúng là có chút cổ quái. Ta gặp một quái nhân, hắn nói ta và hắn có duyên, rồi cũng chẳng hiểu vì sao mà đem dạy ta bộ pháp này. Thật sự… ta cũng thấy kỳ quái, cũng không hiểu người nọ là ai.
Mặc Thập Nhị Lang mắt lóe hàn quang, nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc, sau một lát, mới nói:
-Ngươi… cảm thấy ta sẽ tin ngươi?
-Chính ta cũng còn không tin.
Hàn Mạc thở dài lắc đầu:
-Xem ra chúng ta không thể thực hiện giao dịch này rồi.
Mặc Thập Nhị Lang chậm rãi nói:
-Năm tuyệt kỹ của Đại Thông Thiên tự đều là những bí kíp cao thâm. Thái Cực Bộ được xem là bộ pháp huyền diệu trong thiên hạ, tám quẻ hợp nhất tất nhiên uy lực kinh người, nếu thành thục sợ rằng Thập phương danh tướng cũng không chắc đã chạm được vào cơ thể của ngươi. Bao giờ ngươi muốn học, ngươi có thể tìm đến ta, giao dịch vẫn có tác dụng.
Hàn Mạc cười ha hả:
-Trời tối rồi, Hàn Mạc công vụ bận rộn, không thể nán lại nơi này lâu.
Mặc Thập Nhị Lang nói:
-Ngươi yên tâm, người của ngươi ở nơi này quyết không có gì nguy hiểm.
-Đa tạ!
Hàn Mạc chắp tay, không nói nhiều, xoay người đi ra, ra đến cửa, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói:
-Đệ tử Phật môn, chẳng lẽ còn phải che giấu thân phận sao?
Mặc Thập Nhị Lang biết hắn muốn nói đến mặt nạ che mặt, thản nhiên nói:
-Ngươi muốn nhìn mặt ta?
Hàn Mạc cười:
-Chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi.
-Vậy ngươi nên mang theo lòng hiếu kỳ rời khỏi đây.
Mặc Thập Nhị Lang thản nhiên:
-Ta chỉ sợ ngươi nhìn thấy mặt của ta sẽ hối hận.
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, ngập ngừng lại thôi, đẩy cửa đi ra ngoài, thuận tay đóng lại.
Mặc Thập Nhị lang nghe tiếng bước chân Hàn Mạc xa dần, lúc này mới cầm tràng hạt trên bàn, dựng thẳng lên, bắt đầu lần tràng hạt niệm Phật. Chỉ có điều được một lát, mở mắt ra, thì thào:
-Hàn Mạc, ngươi không nói cho ta biết Bạch Dạ Lang ở đâu, ta tin có ngày, ta nhất định tìm thấy hắn.
Lịch Yến quốc năm thứ 9, ngày 28 tháng 4. Khắp vùng Nghi Xuân các nhân sĩ mơ hồ biết, vài ngày trước, tại Yến Kinh đã nảy sinh một biến cố kịch liệt.
Nghe nói trong đêm, Bộ binh đột nhiên truyền lệnh, điều động Lang giáp doanh và Ưng tương doanh của Ngự lâm quân, như sấm sét đánh ngang tai, khi đêm buông xuống ra tay chớp nhoáng.
Hơn một trăm quan viên Hạ tộc ở Yến Kinh, trong một đêm, bị bắt sạch, mấy chục phủ đệ bị đanh tan tác không còn một mảnh. Đêm đó toàn bộ chín cổng vào kinh đóng kín mít, toàn thành giới nghiêm.
Dân chúng ở kinh thành đều biết có đại biến, sợ hãi nấp kín trong nhà, bên ngoài, một đội Ngự lâm quân áo giáp sâm nghiêm dơ cao đuốc, tay cầm binh khí đi qua đi lại không ngớt trên khắp các ngõ nhỏ phố lớn của thành Yến Kinh.
Lại còn có đám lại viên triều đình, cũng không rõ thuộc nha môn nào, xẹt qua xẹt lại trước cửa như ma qủy, càng khiến cho dân chúng kinh thành thêm phần khiếp sợ.
Bọn họ không phải là sợ ma quỷ, là chỉ sợ bất thình linh xảy ra loạn lạc, mình sẽ tai bay vạ gió.
Chỉ có điều hết thảy đều bình yên, đêm đó, cũng không có đổi máu, tuy rằng cảnh chém giết là không thể tránh khỏi. Thậm chí cũng đã chết mấy trăm người, nhưng tới lúc bình minh, hết thảy đều trở lại bình thường.
Sau đó, dân chúng Yến Kinh đều thấy rõ ràng, một đám tù phạm bị trói gô lại, Ngự lâm quân trường thương đại đao áp giải về hướng nhà tù lớn nhất trong kinh của Hình bộ.
Trong đám tù phạm, có nam có nữ, có già có trẻ, có phu nhân đại quan, có tiểu thư thiếu gia, có tôi tớ nô tài, thân phận không giống nhau, nức nở khóc suốt đêm, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Tiếng kêu khóc tràn ngập kinh thành Yến Kinh trang nghiêm, uy vũ.
Dân chúng cũng rất nhanh hiểu được, đám tù phạm kia đều là Hạ thị gia tộc ở kinh thành, nội các cấp tốc ra mệnh lệnh, sắp xếp chu đáo đâu vào đấy, liền trong một đêm tung lưới bắt sạch đám quan viên và thân quyến Hạ tộc ở kinh thành.
Không thể phủ nhận cũng có mấy con cá lọt lưới, nhưng cũng chỉ là loại tép riu cá nhỏ, không có ảnh hưởng đến đại cục. Quan viên chủ chốt của Hạ tộc, và người nhà, nếu có chút phản kháng giết ngay tại chỗ, hoặc đã trở thành tù binh của Ngự lâm quân.
Tảng sáng, trên những con phố nhỏ hẹp của thành Yến Kinh, một đoàn dài hơn trăm Ngự lâm quân uốn lượn mà đi hai bên đường, trong tay trường thương sắc bén, đi giữa là đám người Hạ tộc bị xích lại, nhóm tù phạm cũng có hơn trăm người, đó là chủ nhân phủ Hình bộ Thượng thư và nô bộc.
Phủ Hình bộ Thượng thư gồm Hạ Khánh Chi, từ thê thiếp vợ con đến nha hoàn tôi tớ gần một trăm người.
Ở kinh thành, các nha hoàn tôi tớ trong phủ đệ của quan viên cao cấp thế gia đều là người cùng tộc, tựa như phủ Lễ bộ Thượng Thư Hàn Huyền Xương, tôi tớ đều mang theo từ Đông Hải, cũng là những người thân tín, dẫu sao thì người cùng tộc lòng trung thành sẽ cao hơn. Tôi tớ trong phủ đệ của Hạ Khánh Chi phần nhiều cũng là người Nghi Xuân, cho nên người trong phủ dù là lớn hay bé đều bị bắt trói lại hết.
Xích sắt nặng, nên khiến đám tù phạm Hạ tộc không thể đi nhanh, mà phải lết từng bước.
Giữa đám tù phạm có một gã công tử mặc cẩm y, bộ dạng là người trong quan trọng trong gia tộc, thoạt nhìn rất khổ sở, trên mặt hắn cũng mờ mịt hoang mang.
Trong một đêm, thế gia công tử trở thành tù nhân, đến bây giờ Hạ Tuấn Duật đúng là không thể nào khôi phục tinh thần.
Cuộc sống vàng son tiêu dao khoái hoạt cứ như vậy mà mất đi sao?
Kế tiếp sẽ như thế nào? Sẽ chết sao?
Hạ Tuấn Dật hai mắt dại đi, chân kéo theo xích sắt, đi giữa đám người này, ngày xưa công tử uy phong giờ đã tan thành mây khói, ngày xưa thân là quý tộc vinh quang, giờ cũng đã tan thành mây khói.
Qua một con phố, đầu phố có một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý phái, nhìn thấy đám người tù pham đi dần đến, mấy người trên xe nhảy xuống, từ xa, hồn phiêu phách lạc mà nhìn Hạ Tuấn Dật.