Nguyên Sâm giơ tay lên trời đồng thời đưa cây phất trần lên cao. Lão cười khà khà rồi đáp rất sảng khoái:
“Rất hợp ý ta.”
Lão chỉ vừa nói xong, đám độc thù bên dưới như nhận được lệnh tấn công. Chúng dặm tám chân xuống đất và đồng loạt lao vào nhóm người Trúc Chi.
Huyết Yêu và Nguyên Sâm bắt đầu tấn công nhau, trận chiến diễn ra rất nhanh và hầu như không nhìn thấy chiêu thức của cả hai, mà chỉ thấy một làn ánh sáng đỏ từ cơ thể Huyết Yêu và luồng ánh sáng trắng toát tỏa ra từ cơ thể Nguyên Sâm đang tạo ra một cơn lốc xoáy, cuốn trôi vài thứ từ trên cao.
Bên dưới, trận chiến kinh hoàng cũng đang diễn ra đầy khốc liệt và kịch tính. Nhóm Trúc Chi buộc phải giết đám độc thù mà không được đụng đến phần bụng, vết đâm phải chuẩn xác khiến đám độc thù không thể kháng cự được. Đó là những gì Huyết Yêu đã nhấn mạnh cho cô biết.
Phần thân của độc thù chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã sở hữu kích thước bằng một chiếc bánh xe tải, tám chân cao lều khều, khiến cơ thể của chúng cao gần bằng một con người bình thường. Nhất Uy và Diệu Khang phải bay lên ngang tầm mắt với chúng và thoát được một cú giăng tơ của độc thù trong tích tắc.
Nhất Uy và Diệu Khang tách nhau ra, một người dụ một con độc thù qua bên phải, một người dụ con khác qua bên trái. Xem ra họ đã thống nhất với nhau sẽ khử từng con một, chứ một lượt giết cả đống thì hơi khó.
Độc thù rượt theo Nhất Uy sát nút. Rõ ràng trong mắt nó, Nhất Uy giống như một miếng mồi ngon và không phải là một kẻ địch mạnh. Hai gọng kiềm chạm vào nhau tạo ra một thứ âm thanh ken két kinh dị, cứ như nó đang muốn dọa cậu trước khi xơi tái cậu vậy.
Nhất Uy vừa lách người thoát được cú chích bằng cả hai chi trước của độc thù. Thì ra ban nảy, nó đã giơ cao hai chi trước, hòng muốn dẫm đạp cậu dưới chi của nó, nhưng dĩ nhiên cậu nhanh hơn và tránh được trong gang tấc. Cậu bay ra xa, giữ khoảng cách an toàn so với độc thú. Rồi chắc chắn là đôi mắt của cậu trở nên xám xịt và nụ cười tà mị trên khuôn mặt cậu có khiến độc thù chùng bước một chút.
Ngay khi nó vươn người bay đến chổ Nhất Uy, muốn dùng tám chân kẹp lấy cậu thì cậu dùng tốc độ ngang với một cơn lốc phóng đến đầu của nó, cắt đứt nó ra khỏi cơ thể. Chưa xong, cậu còn sà xuống đâm xuyên thanh Kim Quy qua đầu cúa nó, khiến nó bị đứt ra làm hai.
Diệu Khang phóng ra mười sợi tơ bạc, mỗi sợi tơ bám chặt tám chi cùng với đầu và bụng của chúng. Tuy nhiên, độc thù dễ dàng phát nát hai sợi tơ trước mặt bằng kiềm của mình. Nó hăng tiết tấn công Diệu Khang, nó kéo mạnh sợi tơ mà gã giăng ra, đồng thời lôi gã sềnh sệch dưới đất, trông thảm vô cùng.
Diệu Khang đỏ mặt tía tai. Vừa rồi gã đã nhìn thấy chiêu thức nhanh, gọn và chuẩn xác của Nhất Uy khi chém con quái thú ra làm hai. Gã cũng muốn thể hiện đôi chút. Dù sao gã cũng là thần tiên bậc cao, còn Nhất Uy chỉ là một thằng bé mang dòng máu thần, chưa được huấn luyện bài bản như gã. Gã mà thua cả Nhất Uy thì chẳng còn mặt mũi nào nhìn ánh mặt trời nữa.
Diệu Khang hừ lạnh một tiếng, chờ cho đến khi khoảng cách của gã và con quái thú gần đến mức hai cái kiềm của nó có thể chích gã bất cứ lúc nào, gã nhanh chóng rút thanh đoản kiếm giấu trong óng tay áo và cắt đứt sợi tơ do chính mình phóng ra. Gã bị ngã bịch xuống đất, con quái thú cũng theo phản xạ ngã nhào về phía trước.
Diệu Khang lập tức chớp lấy cơ hội, gã phóng lên trên phần đầu của độc thù, lén nhìn phần bụng của nó vài giây đầy căm ghét, rồi rất nhanh đâm một nhát xuyên đầu của độc thù khiến nó rên la khủng khiếp. Xong xuôi, gã phá lên cười lớn, xem như tự thưởng cho thành tựu (giết được một con) của mình.
Diệu Khang nhận thấy rằng mình chẳng thể nào vui vẻ tiếp khi đám độc thù đang đồng loạt tiến về phía đây với số lượng khủng. Gã sẽ dùng thần lực đóng băng chúng trên không, rồi bay lên lần lượt giết từng con một.
Trúc Chi không bay lên cao như hai người kia, cô lợi dụng khoảng trống từ mặt đất đến bụng của nó mà chui vào trong đấy. Cô đâm một nhát chí mạng từ dưới lên trên khiến đầu của con quái vật bị xiên thẳng một đường dài. Máu của nó bắn ra đầy người của cô và cô không quan tâm. Cơn hăng tiết muốn giết chết đám quái vật khiến cô không hề nương tay gì cả. Điều kỳ lạ là máu của nó thấm sâu vào quỷ kiếm, trong thanh kiếm sạch bong như chưa từng đâm độc thù vậy.
Con quái vật đã chết nằm đè lên người của Trúc Chi, chỉ trong vài giây sau đó thân thể con quái vật bị chém thành nhiều nhát nhỏ, riêng phần bụng vẫn còn y nguyên. Ánh mắt của cô trở nên hoang dại, môi nhếch lên thành một nụ cười quái dị.
Độc thù khác thấy Trúc Chi đang nằm dưới đất thì phóng tới, dùng kiềm đâm xuống đầu cô, nhưng cô đã xoay người sang trái né được. Cô lại lăn sang phải né một nhát đâm khác của nó và khi nó đâm vào chính giữa đầu cô thì cô dùng thanh quỷ kiếm ngăn lại.
Nước miếng của độc thù nhiễu xuống đầy mặt cô và cô có thể ngửi được mùi hôi thối của xác chết phát ra từ miệng của nó (cái mùi khiến cô có chút buồn nôn). Cô dùng hết sức chặn lại kiềm của nó, nhưng nó thông minh hơn thì phải, nó dùng hai chân trước kẹp chặt bắp tay của cô xuống dưới đất, khiến thanh kiếm rơi xuống theo.
Độc thù gầm vang một tiếng trước khi nó dùng cặp kiềm kia kẹp vào cổ của Trúc Chi. Phải như nó thông minh hơn một chút, phải chi nó đừng dùng thời gian cho việc hú hét một cách đắc ý thì Trúc Chi có lẽ đã chết dưới tay nó rồi. Việc nó ngửa cổ lên trời hò hét đã giúp cô có thêm thời gian, cô điều khiển thanh quỷ kiếm bằng ý chí, biến thanh quỷ kiếm nhỏ hơn so với kích thước thật của nó và đâm xuyên đỉnh đầu của nó từ dưới lên trên với tốc độ của một mũi tên.
Thanh Hắc Ma rút cạn máu của nó đến mức khiến cái đầu khô quéo như cành cây khô. Con quái vật này cũng đè lên người cô như quái vật trước khiến cô vất vả lắm mới ném nó sang một bên và đứng dậy. Cô phủi bụi trên áo của mình, ánh mắt quét ngang xung quanh một lượt. Cô thấy Nhất Uy và Diệu Khang cũng giết được hai độc thù như mình thì nở một nụ cười.
Chẳng mấy chốc chiến trường trở nên hỗn loạn, tiếng la hét, tiếng gào rú của độc thù, tiếng bước chân của nó và tiếng va chạm giữa cặp kiềm của nó với vũ khi của ba người còn lại đã khiến Hắc Nương sôi máu. Ả không ngờ ba người kia lại mạnh như vậy. Độc thù lần lượt ngã xuống mà cả ba người vẫn đứng vững, dù trên người đã dính đầy máu tươi, nhưng ả biết đó toàn là máu của độc thù.
Độc thù mà chết thì thức ăn của Hắc Nương sẽ cạn mất. Ả không thể hiến tế thêm bất cứ con vật nào nữa, ả phải là người ăn sạch những con còn lại. Nhưng trước hết, ả phải nuốt lấy độc tố của những con đã chết trước đã. Ả cười tinh quái, rồi dùng pháp lực hút lấy bụng của những con quái vật thua trận. Chẳng mấy chốc ả đã rút cạn độc tố của chúng và đứng dậy rất tư lự.
Hắc Nương bay đến trước mặt Trúc Chi. Cả hai nhìn nhau đầy cảnh giác, nhưng cô thấy trong ánh mắt của Hắc Nương có chút vui mừng, cứ như ả đã chờ điều này từ rất lâu rồi.
Hắc Nương nói với Trúc Chi:
“Nếu ta ăn linh hồn của ngươi thì thần lực của ta sẽ đánh bại tất cả, kể cả tên Huyết Yêu kia.”
“Có ăn được linh hồn ta hay không rồi hẳn nói phết. Nói thì ai chả nói được.”