Đột nhiên hắn dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
“Ồ”.
Vừa nhìn thấy tòa thành bằng ngọc trôi nổi trên không trung, Hàn Lập hít vào một hơi, vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn ngơ ngác đích nhìn cung điện này hồi lâu, rồi mới hồi phục tinh thần lại.
Bất quá hắn cũng không có mạo muội tới gần cung điện này, mà ở tại chỗ trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên hắn thần sắc vừa động, trên mình thanh quang lóe lên, người đã biến mất vô tung vô ảnh.
Một lát sau, một đám mây đỏ cấp tốc bay tới, tại nơi Hàn Lập biến mất cách đó không xa ngừng lại.
Sau đó mây đỏ tản ra, một vị lão giả đầu tóc đỏ hồng xuất hiện, cũng cầm trên tay một tấm bản đồ bằng lụa tương tự như vậy.
Hắn cúi đầu liếc nhìn chiếc khăn, mắt lạnh lẽo dò xét bốn phía phía dưới, cũng không chút chần chờ nhìn về phía bầu trời, lập tức trông thấy tòa cung điện trên không trung, không khỏi sắc mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
Sau đó, Hồng phát lão giả không chút nghĩ ngợi lại lần nữa hóa thành đám mây đỏ hướng về phía bầu trời mà bay tới.
Khi bạch quang trên mình lão giả lóe lên, cả người chui vào màn hào quang kim sắc xong, thân hình Hàn Lập lại hiện ra ở khu vực phụ cận.
Hắn chau mày, thần sắc âm trầm bất định!
Kế tiếp bảy tám ngày sau, Hàn Lập kiên nhẫn ẩn nấp ở một bên, lại gặp được hai gã tu sĩ Kết Đan bay vào màn hào quang tiến vào trong cung điện. Bọn họ cũng cầm tấm địa đồ bằng lụa.
Hàn Lập rốt cục nhịn không được, bản thân cũng bay đến trước màn hào quang, lấy tấm địa đồ ra.
Sau khi đem linh lực chậm rãi rót vào trong địa đồ, lập tức trên địa đồ phát ra linh quang bạch sắc, đem Hàn Lập bao bọc vào bên trong.
Sau đó Hàn Lập nhẹ nhàng nhất cất bước, rồi nhẹ nhàng xuyên qua màn hào quang kim sắc mà đi vào.
Quay đầu lại quan sát màn hào quang, lần nữa quan sát cung điện cực kỳ hoa lệ, Hàn Lập không chần chờ bay vào.
Bây gần tới cũng điện Hàn Lập mới phát giác, lối vào ở phía trên cung điện hơn mười trượng, còn có ba chữ lớn cổ văn ngân sắc “Hư thiên điện”.
Ba chữ này chẳng những khí thế kinh người, nét bút phác thảo trong đó càng bén nhọn kinh người, hắn chỉ hơi chút nhìn qua trong chốc lát, hai mắt đã sinh ra cảm giác ngâm ngẩm đau.
Điều này làm cho hắn giật nảy cả mình, vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa, trong lòng cực kỳ kinh hãi!
Liếc nhìn cửa vào thâm thúy của cung điện lần nữa, Hàn Lập cắn răng một cái, cẩn thận đi vào.
Sau khi tiến vào cửa điện, Hàn Lập ngạc nhiên.
Bởi vì trước mắt xuất hiện một thông đạo hẹp không thấy điểm cuối. Thông đạo cũng là dùng ngọc mà xây thành.
Nếu chỉ vậy thì cũng không có gì để nói, nhưng thông đạo này rộng chỉ hai ba trượng, mà lại cao tới ba bốn mươi trượng, làm cho người ta sau khi đi vào, tâm thần cực kỳ bị áp bức, phi thường không thoải mái.
Hàn Lập nhíu nhíu mày, muốn đem thần thức phóng ra ngoài, nhưng lập tức sắc mặt thay đổi.
Thần thức đụng vào vách tường bốn phía, lập tức không chút khách khí bị bắn ngược trở về, căn bản không cánh nào xuyên qua nửa phần, đừng nói chi là thăm dò tình hình cung điện.
Hàn Lập trong mắt tinh quang lóe lên, hướng một mặt ngọc bích định thần nhìn lại, mới phát hiện trên bề mặt có luồng sáng như có như không chớp động, nếu không nhìn kỹ căn bản không cánh nào phát hiện. Xem ra thông đạo đã bị cao nhân hạ cấm chế
Hàn Lập vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt tường ngọc trong chốc lát.
Tuy không cách nào nhận biết được là dạng cấm chế nào, nhưng trong đó ẩn chứa linh lực thâm bất khả trắc, làm Hàn Lập trong lòng khẽ chấn động.
Hắn im lặng thu hồi ngón tay, tay sờ sờ cằm ở trong thông đạo lẳng lặng trầm ngâm một lát, rồi mới đi bộ tiến về phía trước.
Hàn Lập nheo mắt, ở bên trong thông đạo không chút hoang mang nhìn chung quanh.
Đã biết nơi đây có cấm chế, hắn cũng không sợ hãi có người ẩn núp tại phụ cận đánh lén, mới có thể lớn mật đi về phía trước đi.
Bất quá, coi như thông đạo này thật sự là dài. Hàn Lập qua thời gian một bữa cơm mới đi hết được.
Nhất thời một lối ra có hào quang màu thủy lam xuất hiện ở trước mắt.
Hàn Lập tinh thần thoáng rung lên, nhanh bước vội vàng đi tới.
Kết quả sau khi lọt vào trong tầm mắt, làm cho ánh mắt của hắn co rút lại, trong lòng bỗng nhiên cả kinh.
Trước mắt trong màn lam mang, đúng là một gian phòng cực kỳ rộng lớn.
Căn phòng này diện tích chừng ba bốn trăm trượng, hùng vĩ cực kỳ to lớn, đúng là đồng thời đi vào mấy ngàn người cũng không có tạo ra sự chen chúc.
Càng kỳ lạ chính là, trong phòng đều đứng sừng sừng mười cây ngọc trụ.
Những cây ngọc trụ này chẳng những có chu vi mười mấy người ôm, hơn nữa được điêu khắc tinh tế, trên mặt mỗi cây đều khắc các loại chim thú kỳ lạ mà Hàn Lập đã từng hoặc chưa từng gặp qua. Cả một đám trông rất sống động, mười phần linh khí, không có loài nào giống nhau.
Mà trên đỉnh các cây cột này, có mười mấy tên tu sĩ quần áo khác nhau hoặc đứng, hoặc ngồi.
Những này tu sĩ ngoại trừ cá biệt mấy người, tất cả đều một người độc chiếm một cây cột, hơn nữa không có ai lớn tiếng nói chuyện.
Mà khi Hàn Lập đến, cũng chỉ một phần nhỏ tu sĩ lười biếng chú ý, nhưng trong đó có mấy người thì lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Hàn Lập lại cười khổ một cái, bởi vì những ngừơi kia hắn cũng nhận ra.