Cổ Tam Chính theo quy củ hành lễ nói:
– Đúng vậy!
– Đi theo ta!
Người nọ quay đầu đi, Cổ Tam Chính ngẩn ra, thế nhưng không đi cũng không được, chỉ có thể đi theo sau lưng người ta.
Đường Quân nghi ngờ, lại thấy Miêu Nghị lắc mình ra cũng sải bước đi theo, Miêu Nghị vừa ra, Yến Bắc Hồng cũng lắc mình đi theo.
Đường Quân còn chưa mở miệng, người tinh cung truyền lời đã dừng bước xoay người, hờ hững nói:
– Những người khác dừng bước, Tả Sứ Đại nhân chỉ tiếp một mình Cổ Tam Chính, người nào tự tiện xông vào giết không tha!
Nói xong lại tiếp tục dẫn Cổ Tam Chính đi về phía trước.
Miêu Nghị cau mày dừng bước lộ vẻ buồn bã, nếu hắn đoán không sai, e rằng có liên quan tới chuyện của Ngưu Hữu Đức.
– Các ngươi không nên đến địa phương ngoài quy định, nếu không không ai cứu được các ngươi, ta đi hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Đường Quân vừa dứt câu, ung dung rời đi.
Miêu Nghị dừng chân một hồi cũng chỉ có thể trở lại tiểu viện mình chờ tin tức, nếu như tình huống không ổn sẽ nghĩ biện pháp đi. Ở địa phương quỷ quái này tùy tiện một con mãng xà tinh cũng là tu sĩ cảnh giới Hồng Liên, cũng thật sự là làm khó hắn.
Yến Bắc Hồng và hắn đang ở trong tiểu viện, đợi đến khi xung quanh không có người, thấy Miêu Nghị bồi hồi xung quanh ao trong hoa viên không khỏi tiến lên hỏi:
– Xảy ra chuyện gì?
– Chuyện này nói rất dài dòng…
Miêu Nghị mới vừa mở miệng, đột nhiên nghe người gọi:
– Miêu Nghị!
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyệt Dao cùng Hồng Trần Tiên Tử song song đi vào cửa vòm.
Hồng Trần Tiên Tử dừng bước ở dưới gốc cây cách đó không xa, Nguyệt Dao lại chạy thẳng tới trước mặt Yến Bắc Hồng, quan sát y chăm chú ở khoảng cách gần.
Yến đại quan nhân bị nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên, liếc nhìn sang Miêu Nghị lúc này đang cúi đầu cụp mắt, cười khổ trong lòng, ngươi làm chuyện tốt.
Đang lúc này, Hồng Trần Tiên Tử đột nhiên quay đầu lại quát lớn:
– Người nào lén lén lút lút?
Cả bọn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cửa vòm có một chiếc đầu trọc thò ra, lộ nụ cười hăng hắc. Sau đó người kia xuất hiện thân hình, chắp tay chữ thập nói với mọi người:
– Bần tăng xin có lễ.
Không ai xa lạ, chính là Bát Giới đệ tử Thất Giới Đại sư.
Hồng Trần Tiên Tử cau mày hỏi:
– Vì sao tu sĩ Phật Quốc chạy tới nơi này?
– Ta tìm y có chút việc!
Bát Giới chỉ chỉ Yến Bắc Hồng, sau đó cũng chạy thẳng tới trước mặt Yến Bắc Hồng, quan sát y từ trên xuống dưới mấy lượt, có hơi kích động hỏi:
– Ngươi tên là Miêu Nghị?
Bị người quấy rầy Nguyệt Dao rất khó chịu:
– Giặc trọc, ngươi muốn làm gì?
Bát Giới lười để ý đến nàng, chỉ nhìn chằm chằm Yến Bắc Hồng chờ trả lời.
Trong lòng Yến Bắc Hồng thầm mắng Miêu Nghị vô số, được người ta gọi Yến Bắc Hồng đã trăm năm qua, hiện tại đột nhiên biến thành Miêu Nghị, không hiểu đây là chuyện gì, bất quá vẫn nhắm mắt gật đầu nói:
– Miêu Nghị chính là tại hạ!
Bát Giới lập tức kích động hỏi:
– Xin hỏi có phải là quê nhà của ngươi ở Tiên Quốc Trường Phong thành, trong nhà vốn còn có một đệ đệ cùng một muội muội hay không?
Lời này vừa nói ra, toàn thân Miêu Nghị run lên, thình lình nhìn về phía Bát Giới.
Nguyệt Dao cũng kinh hãi ngơ ngác nhìn y.
Hồng Trần Tiên Tử ngẩn ra, ánh mắt cũng lóe lên kịch liệt.
Yến Bắc Hồng á khẩu không trả lời được một hồi, liếc nhìn Miêu Nghị, cố làm ra vẻ ngạc nhiên nói:
– Cái gì đệ đệ muội muội?
Bát Giới coi người chung quanh như không có, chỉ nhìn chằm chằm Yến Bắc Hồng kích động nói:
– Ngươi suy nghĩ lại một chút, suy nghĩ thật kỹ, trước kia có phải ngươi bày gian hàng thịt heo ở trước cửa nhà, đệ đệ ngươi họ Trương, tên là Trương Phong Bảo, muội muội ngươi họ Lục, tên là Lục Tuyết Hinh, có phải hay không?
Hô hấp Miêu Nghị có hơi dồn dập, nắm chặt hai quả đấm. Lời của đối phương khiến cho bản năng hắn thoáng qua một ý niệm, chẳng lẽ đây là lão Nhị??? Thế nhưng lão Nhị vóc người mập mạp vì sao lại biến thành hòa thượng anh tuấn?
—————