Nhưng tiếng cảnh báo của hắn nhanh chóng kẹt ở trong miệng, hào quang ám kim xoẹt qua, trên mặt đất tạo thành 5 cái rãnh sâu khá lớn, tiếng nổ ầm ầm khiến đỉnh núi cũng rung chuyển. Nhưng Thái Thản đâu? Lão hoàn toàn bình an vô sự đứng tai chỗ, có điều trên cánh tay, áo rách vài chỗ, rơi lả tả, cũng chỉ có quần áo….
– Hảo tiểu tử, đền áo cho ta!
Thái Thản cười to.
Hoắc Vũ Hạo thấy lão không hề hấn, như bản năng tiếp tục công kích. Bích lục lan tỏa toàn thân, bùng nổ lan ra, dùng uy thế Vĩnh Đông Lĩnh Vực, hấp thu toàn bộ cái rét lạnh gom lại một chỗ, oanh kích về phía Thái Thản.
Thái Thản hai chân loạng choạng một chút, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Nhưng, Băng Hoàng Nộ cường đại vẫn không tạo thành thương tổn gì được, thậm chí hạn chế một chút cũng không nốt, lão vẫn như trước bình an vô sự.
Hoắc Vũ Hạo hơi bực bội, thủ đoạn hắn có đều đã thi triển. Linh Hồn trùng kích vố vô dụng, vì với chênh lệch tinh thần lực hiện tại, dùng đến nó chỉ khiến hắn chịu đòn.
Trừ phi sử dụng hồn đạo khí, nếu không hắn sẽ không có công kích mạnh mẽ để tiếp tục chiến đấu. Ngay lúc này hắn lại càng thêm biết rõ, trước mặt cường giả chân chính, ngay cả ý nghĩ kiêu ngạo cũng không có cơ hội. Dù cho hồn kỹ có tốt, tu vi cũng còn xa lắm mới đủ.
Nhưng không hẳn mọi thứ đều tệ, vì chiến đấu liên tục nãy giờ cũng khiến hắn thấy rõ biến hóa khi trở thành Hồn Vương. Hồn lực tiêu hao giảm đi, hiện tại chỉ mất đi khoảng 20% hồn lực, trong khi từ ban nãy đến giờ hắn đã sử dụng hết những bản lĩnh cường đại nhất của mình, lại còn vận dụng cả Vận Mệnh Nhãn. Trước kia e rằng phân nửa năng lực đó cũng khó mà thi triển hết, nhưng hiện tại lại không ảnh hưởng chút nào đến năng lực chiến đấu liên tục.
– Tiểu tử, còn gì hay không?
Thái Thản phủi phủi vụn băng trên người, nhìn tay áo rách nát, trong lòng cũng tán thưởng. Dưới công kích liên hoàn của hắn, lão không hề hấn gì, cực hạn băng vẫn chưa uy hiếp được lão. Nhưng một quyền lúc trước kết hợp tinh thần lực, hồn lực và khí thế khiến lão rất ấn tượng. Với quyền đó, lão chắc chắn Vương Đông không phải đối thủ.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:
– Đối với ngài, ta kém quá xa.
– Y y a a!
Đúng lúc đó, tiểu Tuyết Nữ lên tiếng, nàng lơ lửng trước mặt Hoắc Vũ Hạo, bàn tay múp míp chỉ chỉ vào gương mặt không đồng ý của mình.
Hoắc Vũ Hạo bật cười:
– Còn có ngươi à? Vậy lúc nãy ngươi làm gì?
Tiểu Tuyết Nữ lại khiến Thái Thản nhìn mà ngứa ngáy, nàng cúi đầu hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau, bộ dạng buồn bã như sắp khóc.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng an ủi:
– Thôi thôi, chúng ta kém Thái thúc thúc quá xa, thua là bình thường.
– Y y a a!
Tiểu Tuyết Nữ lại lên tiếng, ngay cả Thái Thản cũng thấy rõ thanh âm không phục.
– Nàng nói gì?
Thái Thản tò mò.
Hoắc Vũ Hạo lại phải phiên dịch:
– Nàng nói thử lại lần nữa.
Thái Thản cười sang sảng:
– Tới đi, thử thì thử. À lúc nãy chỉ lo thử nghiệm năng lực của ngươi, quên phát vài roi cho hả giận.
Hoắc Vũ Hạo cũng bất giác mỉm cười. Thái thúc thúc bề ngoài tính tình có vẻ không tốt, nhưng thực tế, lại thẳng thắn đáng kính.
Hoắc Vũ Hạo thoáng nhìn qua tiểu Tuyết Nữ, nói:
– Vừa lòng rồi chứ?
– Y y a a!
Tiểu Tuyết Nữ đĩnh đạc ưỡn ngực, cái yếm trắng lất phất trong gió. Nếu ai không biết nàng là hồn linh, chắc chắn sẽ nghĩ nàng ở trên đỉnh núi này phải rất rất rất lạnh.
Hoắc Vũ Hạo nheo mắt, tinh thần dung hợp cùng Tuyết Nữ, cảm nhận rõ ràng ý tưởng của nàng.
Vẻ mặt hắn hiện rõ nét kinh ngạc, ngay lúc đó Tuyết Nữ giơ tay phải.
Hình dáng xinh xinh, tay phải giơ cao khá ngộ nghĩnh, nhất là giơ ngón tay không dài hơn sâu róm bao nhiêu chỉ vào không trung.(*) Đôi mắt lam thẫm tỏa ra thần sắc sung mãn, thần thái vô cùng đáng yêu.
Thái Thản cảm thấy mình và cô bé rất có duyên, bất kể nhìn nàng lúc nào cũng đều thích kinh khủng. Tiểu Tuyết Nữ càng trêu cợt hành hạ lão, lão lại càng yêu thích nàng nhiều hơn.
– Y y a a!
Tiểu Tuyết Nữ kêu lên, bày ra một cảnh tượng thần kỳ.
Hào quang bích lục khuếch tán, Vĩnh Đông Lĩnh Vực lại phát động. Cùng lúc đó, tiểu Tuyết Nữ cũng tỏa ra hào quang màu cam rực rỡ, hồn hoàn màu cam thứ hai của Vũ Hạo tỏa sáng chói lọi.
Nhiệt độ không khí giảm đi cấp tốc, nháy mắt hạ xuống -200 độ, phạm vi ảnh hưởng là toàn bộ đỉnh Hạo Thiên Phong.
Trước đó chỉ là đỉnh núi gió thổi lạnh buốt, ngay lập tức hóa thành một đỉnh tuyết phong, thậm chí khiến cho thân ảnh ba người đang ở đỉnh núi cũng hoàn toàn mất tăm tích.
Cả Thái Thản và Ngưu Thiên cũng phải thúc giục hồn lực kháng cự lại hàn ý. Thái Thản giật mình phát hiện, lão hoàn toàn mất dấu Hoắc Vũ Hạo, không cách nào cảm nhận được vị trí của hắn.
Tới thực lực của lão, căn bản không cần nhìn cũng cảm thấy rõ ràng sự tồn tại của đối thủ, nhưng thình lình xuất hiện Bạo Tuyết Phong, lão không còn thấy hay nghe được gì khác, mọi thứ đều bị bao bọc bên trong Bạo Tuyết Phong.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo hiểu rõ sự hữu dụng nhất của Tuyết Nữ hồn linh: hỗ trợ.
Tuyết Nữ không chỉ cho hắn hồn kỹ, mà nàng còn dùng hồn kỹ của mình qua năng lực của hắn để tạo ra hiệu quả hỗ trợ.
Nội viện cũng có vài bí thuật, có thể phối hợp vài hồn kỹ của bản thân, nhưng hiệu quả chồng chồng như thế này, Tuyết Nữ hỗ trợ Hoắc Vũ Hạo hiệu quả sẽ là cấp số nhân.
Tu vi hiện tại của hắn duy trì Vĩnh Đông Lĩnh Vực phạm vi vài chục mét, chỉ có thể trong chốc lát, tuyệt đối không thể bao trùm cả đỉnh núi, cũng không đạt được hiệu quả hạ nhiệt độ xuống thấp khủng bố như thế này. Đặc biệt dù hiệu quả kỹ năng kinh khủng nhưng tiêu hao hồn lực lại thấp hơn vô cùng nhiều so với tưởng tượng của Hoắc Vũ Hạo.
Núi non trùng điệp, mây mù phủ kín, hàn khí ở đây dường như đều trở thành lực lượng của hắn, gió tuyết lạnh lẽo, tuyết rơi sắc bén như đao.
Hắn đã chân chính cảm nhận rõ cảm giác thao túng băng tuyết.
Hồn kỹ thứ hai mà Tuyết Nữ tạo cho hắn, tên gọi Băng Tuyết Hàn Thiên Vũ, phối hợp với Vĩnh Đông Lĩnh Vực, tạo thành Tuyết Vũ Cực Băng Vực.
Hai lĩnh vực kết hợp tạo thành lĩnh vực hoàn toàn mới, uy lực lớn hơn, tiết kiệm hồn lực hơn, thực khiến Hoắc Vũ Hạo tưởng tượng không ra.
Lĩnh vực cường đại hạn chế đối phương, lại tăng cường hồn kỹ của võ hồn Băng Đế, lại có thể che giấu hành tung. Ngay cả siêu cấp cường giả như Thái Thản thân trong lĩnh vực cũng không tìm ra hắn, thì nói gì người thường.
Hoắc Vũ Hạo tính toán một chút, cường độ lĩnh vực này hắn có thể duy trì trong 10 phút, phạm vi bao trùm hơn 500m, lúc này mới chân chính xứng đáng với tên gọi hồn kỹ lĩnh vực a! Chỉ riêng một hồn kỹ phụ trợ này đã khiến hắn vô cùng thỏa mãn. Bên trong phạm vi lĩnh vực cường đại này, thực lực của hắn đâu chỉ được tăng cường.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu rõ, Tuyết Vũ Cực Băng Vực sở dĩ có uy lực lớn như vậy, còn do nơi đây có điều kiện thời tiết đặc biệt.
Biển mây xung quanh hàm chứa nguyên tố thủy khổng lồ, là nguyên liệu tốt nhất cho lĩnh vực này. Nếu đổi lại là một nơi khô ráo, nóng bức thì Tuyết Vũ Cực Băng Vực sẽ có uy lực kém đi nhiều.
Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn dung hòa vào băng tuyết lĩnh vực.
– Y y a a
Tuyết Nữ khẽ gọi hắn ở trong lòng, nàng muốn hắn hành động theo năng lực của mình.
Tuyết Đế hồn linh tuy là sáng tạo đầu tiên, nhưng dù sao Hoắc Vũ Hạo cũng có kinh nghiệm dung hợp võ hồn với Vương Đông, mà hồn linh này có vẻ như tương tự võ hồn dung hợp.
Tâm niệm khẽ động, Hoắc Vũ Hạo thả lỏng tâm thần, dựa theo ý tưởng của Tuyết Nữ. Hắn cũng muốn xem, Tuyết Nữ sẽ cho mình năng lực ra sao.
Tuyết Nữ động thân, mang theo thân thể hắn động. Trong phút chốc, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy thân thể của mình tựa hồ đột nhiên trở nên nhẹ bỗng, giữa bão tuyết trắng xóa len lỏi dung hòa vào đó, quỹ đạo bay cũng tựa như bông tuyết đang rơi, trở thành một phần trong đó không tách rời.
Giữa thế giới tuyết trắng, hắn cảm giác như thiên nhân hợp nhất, một luồng năng lượng kỳ lạ tập trung nơi tay trái.
Cỗ lực lượng này không chỉ đến từ bên trong cơ thể, mà còn là tất cả hàn khí trong phạm vi Tuyết Vũ Cực Băng Vực bao phủ.
Bình thường Hoắc Vũ Hạo thi triển Huyền Ngọc Thủ, đôi tay trở nên sáng bóng như ngọc, nếu thi triển thêm Băng Đế Ngao, thì sẽ bọc thêm một tầng băng tinh. Nhưng lúc này cả Huyền Ngọc Thủ và Băng Đế Ngao đều tự khởi động, nhưng lại sinh ra một hình thái đặc biệt khác.
Tay trái chẳng những sáng như ngọc, lại trắng như tuyết, như bạch ngọc tạo thành.
Thái Thản đứng yên tại chỗ, phóng thích hồn lực chống cự hàn khí xâm nhập vào thân, yên lặng cảm nhận vị trí của Hoắc Vũ Hạo.
Khi trước đối với Hoắc Vũ Hạo, lão chỉ có tâm tán thưởng, nhưng bây giờ thì giật mình kinh ngạc. Linh thức của lão nếu đem ra xếp hạng phải đứng vào mười hạng đầu cả đại lục. Thế nhưng trong lĩnh vực của hắn lại hoàn toàn không có tác dụng. Dường như hắn đã đồng hóa bản thân vào thế giới băng tuyết này.
Bông tuyết mềm yếu kia đang phát huy công kích cường đại lại liên tục, hàn khí lạnh cực hạn bắn tới Thái Thản phát ra từng tia lửa do bị đốt cháy, có thể thấy nó uy lực cỡ nào.
Ngưu Thiên kinh ngạc không ít hơn Thái Thản, cả hai là huynh đệ nhiều năm, lại rất thân thiết. Ở trong phạm vi lĩnh vực, lão cũng không cách nào cảm nhận được vị trí Thái Thản, tuy nhiên biết trước vị trí lại khẳng định Thái Thản sẽ không di chuyển, mới tiến lên đến bên cạnh lão, mơ hồ nhìn thấy đã biết huynh đệ của mình.
Đột nhiên, tất cả cuồng phong bạo tuyết nháy mắt tạm dừng, dường như thời gian không gian đều ngưng đọng. Mỗi bông tuyết đều đứng yên giữa không trung, gió rét gào thét nháy mắt im lặng.
Biến cố đột ngột, Ngưu Thiên và Thái Thản đồng thời có thể cảm nhận thấy nhau rất rõ, bất giác rung động.
Không có tiếng động, tất cả bông tuyết nháy mắt nổ bung, uy áp trong khoảnh khắc biến mất, những mảnh bụi tuyết lại che phủ tầm mắt, cái lạnh cũng giảm đi, nhiệt độ tăng lên.
– Cẩn thận, đây là Đại Hàn Vô Tuyết.
Ngưu Thiên trầm giọng quát.
Thái Thản rùng mình, có thể khiến đại ca phải nhắc nhở, hồn kỹ này e không bình thường, cảm giác của lão rất cường đại, cảm giác nguy hiểm chợt nổi lên, tay phải giơ ngang.
Không có chút tiếng động, Thái Thản chỉ cảm thấy tay phải hơi lạnh, gầm nhẹ một tiếng, cánh tay phải quét ngang, tầm mắt lại rõ ra một chút, nhìn thấy thân hình Hoắc Vũ Hạo bị đẩy ra. Nhưng ngay sau đó, tay phải của lão đã mất cảm giác.
Cực lạnh khiến Thái Thản cảm giác như lọt vào nhiệt độ tuyệt đối (-273 độ), ngay cả tu vi hồn lực của lão cũng chỉ có thể chậm chạp phá giải băng tầng bao lấy cánh tay. Không chỉ huyết mạch bị đóng băng, thậm chí hồn lực và tinh thần lực cũng bị, cảm giác như cánh tay này đã không còn tồn tại.
Hoắc Vũ Hạo xuất hiện ngoài 20m, như ninja ẩn thân trong tuyết đột ngột bay ra.
Quang mang màu cam xuất hiện sau lưng hắn, màu cam trên cơ thể Tuyết Nữ cường thịnh hơn, nháy mắt trở thành một cô gái 17 tuổi.
Đôi mắt lam thẫm, dung nhan tuyệt mỹ của Tuyết Đế. Tuy so với trước kia ngây ngô non trẻ hơn, nhưng khí chất cao quý tao nhã của Băng Thiên Tuyết Nữ chưa hề giảm.
Biến hóa trong nháy mắt, khi Thái Thản còn bị Tuyết Nữ thu hút, Hoắc Vũ Hạo giơ cao tay phải.
Tuyết Đế cũng giơ tay phải lên, dung nhan tuyệt sắc nháy mắt dung hợp cùng Hoắc Vũ Hạo, trường kiếm màu lam thẫm từ bông tuyết ngưng tụ xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm vừa xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo đã trảm xuống, vẽ thành một đường cánh quạt màu lam thẫm. Kiếm khí khủng bố cắt qua, không khí như nứt ra, cứ như không khí bị đóng băng, sau đó lại bị chém đứt.
– Đế Kiếm, Băng Cực Vô Song!
Ngưu Thiên thất thanh thốt ra.
Kiếm vừa trảm hết, Tuyết Nữ lại thoát ly cơ thể hắn, chỉ một ngón tay về phía Thái Thản, hắn cũng theo đà tấn công giơ tay trái lên, bất giác giật mình kinh hô
– Tuyết Nữ không được..!!
Tuyết Nữ khựng lại chần chờ, quay đầu nhìn hắn.
“Đùng đùng!”
Tiếng nổ kinh thiên từ chỗ Thái Thản truyền tới, thanh kiếm lam thẫm trong tay Hoắc Vũ Hạo biến mất.
Cơ thể Thái Thản đã bành trướng gấp đôi, lông đen bóng bẩy rậm rạp phủ lấy toàn thân, thân hình hùng tránh mạnh mẽ khủng bố toát ra khí tức nguy hiểm, cánh tay phải nhanh chóng tan băng.
Nhưng dù đã giải phóng võ hồn, khi bị băng kiếm chém trúng, cũng bị đóng băng, phải một giây sau mới thoát ra khỏi đó.
Một siêu cấp đấu la giải phóng võ hồn vẫn bị Hoắc Vũ Hạo và Tuyết Đế hồn linh liên thủ phóng thích kỹ năng khắc chế không thể cử động trong một giây!
– Thật lợi hại!
Thái Thản không tấn công hắn, tâm tư đánh đòn tiểu tử kia cũng đã tan biến, hai mắt tràn ngập khiếp đảm.
Tuyết Nữ đã nhỏ trở lại, cô bé lơ lửng bên cạnh hắn, gương mặt có vẻ mỏi mệt, bất mãn giơ tay phát vào đầu hắn một cái.
Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng chăm chăm, nói:
– Thái Thản thúc thúc không phải kẻ địch a! Sao lại tổn thương thúc thúc được?
Thái Thản vừa nghe thấy, suýt nữa tức hộc máu. Chuyện gì đây? Còn muốn tổn thương ta sao? Rốt cuộc ta là Phong Hào Đấu La, hay là hắn là Phong Hào Đấu La vậy a!
– Tiểu tử, có bản lĩnh gì cứ đem ra hết đi!
Thái Thản bất mãn hét lớn.
– Đem cái gì mà đem ra, ngươi thua rồi.
Ngưu Thiên đá một phát vào mông Thái Thản khiến lão mất thăng bằng.
– Sao ta lại thua?
Thái Thản tròn mắt nhìn, nhưng nhanh chóng nhận ra vấn đề, nhất thời đỏ mặt
– À à, đó là do bản năng, là bản năng thôi mà…
Ngưu Thiên cả giận mắng:
– Luân bàn với hậu bối mà như thế không mất mặt sao? Thua là thua, không có lý do lý trấu gì ráo. Vả lại ngươi thua cũng không oan, lúc nãy ta cảm thấy nếu Tuyết Nữ tung ra một kích cuối cùng, nói không chừng thật sự ngươi sẽ bị thương. Nhất định ngươi cảm thấy nguy hiểm đó mới giải phóng võ hồn, đúng không?
– Hình như là vậy.
Thái Thản cũng thành thật, không đến mức cứng đầu.
Ngưu Thiên nhìn Hoắc Vũ Hạo:
– Thế nào? Cảm giác ra sao? Nếu ta không lầm, hai ngươi còn có một hồn kỹ nữa chưa sử dụng.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu:
– Không hiểu sao, dường như Tuyết Nữ không thể phóng ra hồn kỹ thứ tư, nàng cũng không rõ chuyện gì xảy ra?
Ngưu Thiên ngoắc hắn bước qua. Lão chăm chú nhìn hắn, nói:
– Ta không thể không nói, Vũ Hạo, ngươi đã đủ năng lực đảm đương một mình. Thật hay cho Tuyết Đế Tam Tuyệt a! Thật không ngờ, ba tuyệt học thành danh của Tuyết Đế đều bị ngươi hoàn mỹ thu lấy. Dù chia làm bốn hồn hoàn, nhưng tu vi 70 vạn năm của Tuyết Đế hình thành hồn kỹ, đều phi thương hơn bất kỳ hồn kỹ 10 vạn năm nào đó. Huống gì nàng còn có thể hỗ trợ cùng ngươi thi triển.
– Tuyết Đế Tam Tuyệt?
Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt ngu ngơ nhìn Ngưu Thiên, những cái tên hồn kỹ mà khi nãy Ngưu Thiên thốt lên hắn cũng nghe thấy, lúc này cũng nên hỏi rõ.
– Ừ, xem ra học viện Sử Lai Khắc không có dạy ngươi đầy đủ những kiến thức về hồn thú 10 vạn năm và cao hơn.