Ăn cơm chiều xong trở về ký túc xá, Phan Khả với Hứa Cam đã ở trong phòng.
Trạng thái của hai người cũng không tốt lắm, trong ký túc xá phảng phất mùi thuốc bôi, trong tay Hứa Cam còn cầm băng keo cá nhân đang dán lên trên chân mình.
Vân Phiếm Phiếm thử bước bằng cả bàn chân, vẫn rất đau.
Cô dứt khoát đi qua, hỏi: “Xin hỏi băng keo cá nhân…”
Lời còn chưa nói xong, Hứa Cam đã cầm băng keo cá nhân ở trong tay nhét xuống dưới gối, cũng không nói lời nào.
Vân Phiếm Phiếm dừng một chút, tiếp tục nói, “Xin hỏi trong trường còn bán băng keo cá nhân không?”
Hôm nay nhiều người học quân sự như vậy, khó tránh khỏi phải dùng tới, vạn nhất không còn nữa thì cô đi một chuyến cũng sẽ thành công cốc.
Nghe thấy cô hỏi cái này, Phan Khả gật đầu, nói: “Có, cậu…”
Vừa định đưa băng keo cá nhân trong tay mình cho cô, Vân Phiếm Phiếm đã nói cảm ơn rồi đi ra cửa.
Phan Khả nhìn Hứa Cam đang cúi đầu tiếp tục dán băng keo cá nhân, nhịn không được, nói: “Hứa Cam, chúng ta ở cùng một phòng, tớ cảm thấy mình không thể cô lập cậu ấy được?”
Trong lòng Hứa Cam biết Phan Khả có hơi hướng về phía Vân Phiếm Phiếm hơn.
Lúc này nếu mà cãi nhau với cô ấy thì sẽ chỉ càng đẩy cô ấy ra xa.
Hứa Cam cắn cắn khóe môi, nói với Phan Khả: “Khả Khả, tớ cũng không muốn như vậy, tớ chỉ là tức giận quá, lần sau tớ sẽ chú ý.”
Trong lòng Phan Khả vẫn coi Hứa Cam là bạn bè, hơn nữa mấy ngày nay Hứa Cam vẫn luôn giúp mình, mua đồ gì cũng sẽ chia cho mình.
Thấy ngữ khí Hứa Cam mềm xuống, bản chất của Hứa Cam cũng không tệ, diện mạo cũng là loại mà mấy nam sinh thích, lúc này còn ôn tồn nói chuyện, Phan Khả cũng không thể bắt lỗi được gì.
Vân Phiếm Phiếm đi siêu thị mua một hộp băng keo cá nhân, lúc trở về liền nhìn thấy ven đường có ghế dài, nơi này không có ai lui tới, bên cạnh còn có một lùm cây, chân cô lại đau, cho nên liền dứt khoát ngồi xuống đó.
Ánh sáng nơi này có chút tối, Vân Phiếm Phiếm cởi giày ra, cúi đầu sờ sờ gót chân mình, thịt mềm ở đó đã bị xước ra một mảng.
Dùng tay sờ còn cảm thấy rất đau.
Cô cần băng keo cá nhân lên khoa tay múa chân một lúc, vừa định dán, bỗng nhiên liền nghe thấy bên cạnh có người ngồi xuống.
Thời điểm đối phương ngồi xuống, thanh âm có chút lớn, ghế dựa cũng vang lên một tiếng.
Vân Phiếm Phiếm hoảng sợ, lập tức dựng thẳng sống lưng nhìn qua.
Trong ánh sáng hơi tối nhìn thấy thân ảnh của đối phương, hình như hắn mặc quần áo màu đen, hắn căn bản không nhìn mình, chỉ cầm điện thoại cúi đầu gõ chữ.
Sau khi gõ chữ xong, hình như là cảm giác được có người ở bên cạnh, ánh mắt hắn như mũi tên đảo qua.
Cô dường như thấy được khóe miệng đối phương có vết máu màu đỏ, không quá rõ ràng.