“Chỉ cần chiếm 50% thị phần trở nên, tổng giám đốc Tôn lại hoàn thành sát hạch của gia tộc, tôi lại chúc mừng tổng giám đốc Tôn trước!”
Mấy người liên tục lấy lòng, Tôn Lăng ngồi ở vị trí chủ bữa tiệc chỉ xua tay, vẻ mặt khiêm tốn.
“Các người đừng tâng bốc tôi nữa.
Tôn Lăng híp mắt: “Chuyện đó còn chưa làm được, bây.
giờ lại chúc mừng, nhỡ mà thất bại thì chẳng phải tự đánh vào mặt sao?”
Miệng anh ta nói vậy nhưng trong lòng lại hiểu rõ, thất bại à?
Không thể nào!
Anh ta tốn nhiều sức lực và tiền của như vậy, sẽ không có lý do gì để thất bại cả.
Làm con trai duy nhất của nhà họ Tôn, sau này nhà họ Tôn giao đến trên tay mình là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng gia tộc đưa ra sát hạch này, giao một công ty mỹ phẩm cho mình, chỉ cần trong vòng hai năm, thị phần của công ty có thể chiếm 50% thị phần khu đông nam thì xem như đã vượt quá sát hạch này.
Bây giờ đã gần hai năm, trên tay anh ta đã khống chế thị phần lên tới 40%.
Chỉ cần dự án đang có trong tay được thuận lợi, vậy muốn đạt được 50% là hoàn toàn không có vấn đề!
“Tổng giám đốc Tôn làm sao có thể thất bại được?”
“Nếu Tổng giám đốc Tôn cũng thất bại, như vậy khu đông nam lại không ai làm được rồi!”
Tôn Lăng nghe vậy thì rất thoải mái, gật đầu cười và nâng cốc rượu lên, cùng cụng cốc với mọi người.
“Vậy tôi lại mượn lời chúc của các vị, cạn!”
“Cốc cốc cốc.
Bọn họ vừa uống cạn một chén chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Lập tức có một bóng người người lách vào và bước nhanh đi tới bên cạnh Tôn Lăng, ghé tai nói khẽ vài câu.
Vẻ mặt Tôn Lăng thoáng biến đổi, ánh mắt lập tức lạnh xuống.
“Làm ăn thế nào không biết? Chút chuyện như vậy mà cũng làm không xong! Nếu làm trì hoãn buổi họp báo, tôi sẽ không tha cho các người!”
Anh ta khẽ nói xong thì gương mặt đã khôi phục lại như lúc đầu, quay đầu nhìn mấy người khách: “Các người cứ uống trước, tôi có chút việc phải ra ngoài một lát.”
“Tổng giám đốc Tôn cứ tùy ý.”
Tôn Lăng đi ra khỏi phòng riêng, thấy Qủa Tam dựa trên tường ở cuối hành lang, gã chỉ có thể đứng một chân nên trông rất chật vật.
“Cậu Tôn!”
Thấy Tôn Lăng, Qủa Tam vội vàng kêu lên, nhảy bằng một chân qua vài bước thì suýt nữa đã đứng không vững, chỉ đành phải chống vào tường, cười ngượng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bảo anh chịu trách nhiệm quay quảng cáo, sao lại bị người ta đánh tới gãy cả chân thết”
Tôn Lăng không nén được cơn giận, việc quay quảng cáo này vô cùng quan trọng, thời gian eo hẹp mà nhiệm vụ nặng nề. Giờ còn cách buổi họp báo không tới mấy.
ngày, vì thế anh ta bỏ ra số tiền lớn, mới mời được mấy người mẫu đắt giá.