Nụ cười trên môi Hiểu Tuyết vẫn chưa biến mất, “Bởi vì cô gái đó quá kiêu ngạo và khó chiều nên không được lòng mẹ của Tạ Vũ. Tiêu Cẩn Mai sau khi biết mẹ cậu ấy không thích mình liền làm lớn chuyện, cãi vã một trận với cậu ấy, luôn miệng trách móc tất cả mọi người, một hai đòi chia tay. Cuối cùng chuyện tình yêu của nam thần mỹ nữ theo đó mà chấm dứt.”
Hóa ra là vậy. Tiểu Nam chợt nhớ lại ngày trước ở quán café, khi chứng kiến cặp đôi kia cãi nhau, khuôn mặt anh tối sầm lại, giống như người mất hồn một hồi lâu.
“Nhưng tại sao chị lại kể chuyện này cho em?”
“Bởi vì chị biết em đang hiểu lầm Tạ Vũ.” Tần Hiểu Tuyết thở dài, “Tiêu Cẩn Mai không biết từ đâu biết được Tạ Vũ thích em nên đã cố tình tìm gặp cậu ấy, rồi bày trò đăng ảnh lên diễn đàn trường. Bởi vì trước đây họ từng hẹn hò, một khi bức ảnh đó được đăng lên, tất cả mọi người chắc chắn sẽ quan tâm, bao gồm cả em. Buổi tiệc tất niên cũng vậy, vốn dĩ chẳng có ai mời cô gái đó đến, là cô ta tự đến gây rối.”
Tiểu Nam trầm ngâm một lúc rồi bật cười, nhìn thẳng vào mắt Tần Hiểu Tuyết, ngữ khí vô cùng vững chắc: “Chị và anh ấy là bạn thân thiết như vậy, những gì chị nói em chưa chắc đã có thể tin tưởng, đúng không?”
Tần Hiểu Tuyết bật cười, “Em có muốn tin hay không, trong lòng em tự rõ mà. Chị cũng chỉ là không nỡ nhìn thấy người có tình không đến được với nhau nên mới ra tay giảng hòa cho đôi bên mà thôi.”
Tần Hiểu Tuyết giống như đã nhìn thấu được trái tim của Tiểu Nam, nói:
“Chị biết, lòng tự tôn của em trong tình yêu rất lớn. Em không muốn người khác chỉ vào mình và nói rằng mình là kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác đúng không? Thật lòng mà nói, những chuyện này chúng ta có thể nói rõ với nhau, nhưng làm sao giải thích được cho thiên hạ? Kể cả có giải thích, cũng sẽ có nhiều thành phần cố chấp không muốn nghe, chỉ tin vào những gì mình cho là đúng.”
Những lời của Tần Hiểu Tuyết nói, Tiểu Nam nghe đều hiểu, chỉ là hiện tại cô thực sự không biết nên đối mặt với Tạ Vũ như thế nào sau khi nghe được câu chuyện đằng sau.
Tần Hiểu Tuyết nhìn biểu cảm trầm tư của cô, trên đôi môi thoáng hiện ý cười ranh mãnh, “Yêu thầm sao? Tạ Vũ đúng là tốt số thật, được một cô bé xuất chúng giống như em để ý đến.”
“Xuất chúng? Em sao? Chị quá lời rồi.” Tiểu Nam lắc đầu, “Thật ra, yêu thầm cũng chỉ là một loại cảm xúc mà thôi. Dù cho tình yêu có lớn như thế nào, có sâu đậm ra làm sao, nhưng nếu chỉ là thầm kín thì mãi mãi không thể có được cơ hội ở gần người đó nhất có thể.”
“Thế sao khi Tạ Vũ thích em rồi em lại không đồng ý?”
Tiểu Nam nhìn ra cửa sổ đối diện, ráng trời đã nổi bật rõ sắc vàng đỏ của hoàng hôn, một khung cảnh thật hiếm thấy trong ngày đông giá lạnh này.
“Lúc đầu khi em mới nhận ra bản thân mình thích anh ấy, bất kể lúc nào gặp được anh ấy em đều vô cùng muốn chạy lại bắt chuyện làm quen, rồi bày tỏ tình cảm. Sau đó thời gian càng lâu dần, loại tâm trạng ấy cũng biến mất từ lúc nào không hay, em chỉ muốn đứng lặng lẽ từ xa nhìn hình bóng của anh ấy mà thôi. Em cảm thấy anh ấy hiện tại cũng giống như em khi xưa vậy, khi cảm xúc vừa chớm nở đều sẽ luôn nóng lòng vội vã, có đôi khi đơn thuần là rung cảm nhất thời lại bị cưỡng chế trở thành mối quan hệ ràng buộc, như vậy sẽ không có khả năng bên nhau lâu dài.”
“Em chính là muốn để Tạ Vũ có thời gian để hiểu rõ tình cảm của chính mình?”
Thanh âm mềm mại của Tần Hiểu Tuyết chạm đến đáy lòng Tiểu Nam.
Tần Hiểu Tuyết cười lớn, “Cậu ấy không giống như em nghĩ đâu. Chắc là em cũng sẽ sớm biết thôi.”
Lời này của Hiểu Tuyết quả thực có chút khó hiểu, Tiểu Nam có nghĩ thế nào cũng không đoán được ý tứ bên trong.
Trước khi rời khỏi phòng, Tần Hiểu Tuyết không quên mở lời: “Cũng muộn rồi, em đi ăn cùng chị đi.”