Dụ Phồn cầm bình nước lên ném ra ngoài cửa sổ: “Ồn chết đi được.”
Vương Lộ An nghiêng người né, vươn tay tóm gọn bình nước, ánh mắt cũng theo đó mà lướt thoáng qua hành lang lớp bên cạnh.
Cậu ta đặt lại bình nước lên bàn Dụ Phồn, huých cánh tay Tả Khoan: “Tả Khoan, bạn nữ kia lớp mày sao thế, định tới đây mà vừa thấy tao nghiêng sang đã lại quay đi rồi. Thích thầm tao đấy à?”
Tả Khoan nhìn theo lời cậu ta: “Thôi đi, đến lượt mày chắc? Lần trước đi ăn tao nói rồi đấy, người ta ngắm Dụ Phồn.”
Người bị nhắc tên vẫn ngồi bất động chơi điện thoại, thậm chí còn không nghiêng đầu sang.
Dụ Phồn bấm mở rắn săn mồi định chơi ván mới, chợt liếc mắt thấy bảng xếp hạng của bạn bè.
Cậu khựng lại, không kìm được chọc khuỷu tay vào người ngồi bên cạnh: “Cậu vượt kỉ lục của tôi từ bao giờ thế??”
Trần Cảnh Thâm: “Tối hôm qua, sau khi cúp video.”
“…”
Bọn họ thì thầm rất khẽ, những người còn lại đều không nghe thấy. Vương Lộ An “Ờ” lên đầy chán chường: “Sao nhiều người thích thầm Dụ Phồn thế, tại đẹp trai à?”
Tả Khoan: “Chứ không sao?”
“Thế vẫn chưa đủ.” Chương Nhàn Tịnh uể oải phân tích, “Quan trọng là trên người Dụ Phồn có khí chất của trai hư.”
Dụ Phồn sửng sốt khó hiểu, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên: “Nói về người khác đi.”
Tả Khoan nhíu mày không chịu: “Sao, tao không phải trai hư à? Tao hư vãi ra còn gì?”
Dụ Phồn: “…”
“Nhưng mà không giống nhau.” Chương Nhàn Tịnh bắt đầu phân tích, “Dụ Phồn đẹp trai hơn mày thì thôi khỏi bàn rồi nhé, lại còn kiệm lời, cao ráo, tóc thì dài sắp che mắt…”
Tả Khoan túm tóc mình: “Tóc tao chưa đủ dài à?”
“Phải tùy người, mặt Dụ Phồn để tóc nửa che nửa lộ sẽ có cảm giác sầu muộn, còn mày… tốt nhất là mày đừng để tóc, nhìn như thằng ngu dị hợm ý.”
Tả Khoan: “…”
Vương Lộ An cúi người quan sát người anh em của mình: “Đệt, bảo sao Dụ Phồn không thích cắt tóc, hóa ra là tính sẵn như thế này để dụ dỗ mấy bạn học nữ.”
Tiết sau là tiết tự học, Trần Cảnh Thâm đang ngồi làm một tờ bài thi, nghe vậy, tốc độ tính toán của hắn chậm hơn một chút.
Chỉ một chút ấy thôi cũng đã bị Dụ Phồn phát hiện.
“Im đi.” Tim đập nhanh vô cớ, Dụ Phồn giơ tay lên hất tóc mái ra sau loạn cả lên, “Tan học tao đi cắt. Cạo hết.”
Vương Lộ An: “Thật hay đùa vậy?”
Dụ Phồn: “Lừa mày thì được tiền ——”
“Toi rồi toi rồi toi rồi!” Chu Húc hớt hải chạy tới từ cách vách, liên tục đập vào cửa sổ lớp bọn họ, “Hổ Béo đến rồi! Chạy mau!”
Vương Lộ An giật thót, theo bản năng làm động tác dập thuốc lá, làm xong rồi mới sực tỉnh: “Mẹ mày, đến thì đến, bọn tao có hút thuốc đâu mà chạy đéo gì?”
“Ổng dẫn theo hai thợ cắt tóc!” Chu Húc nói, “Ổng vừa cắt sạch tóc của mấy đứa khối mười ngoại hình không đạt tiêu chuẩn! Mẹ nó giờ đang đến tòa dạy học khối bọn mình rồi!”
ĐCM?
Hai người đứng ngoài cửa sổ còn chưa kịp làm gì đang nghe “Xoạch” một tiếng bên cạnh, là tiếng ghế đột ngột bị kéo ra.
Dụ Phồn lấy [Chim yếu] trong ngăn bàn ra cuộn lại rồi cầm trên tay, ném điện thoại vào trong túi, đứng dậy.
Nhớ ra hôm nay còn có bài tập toán, Dụ Phồn lại khom lưng tìm kiếm trong ngăn bàn.
Vương Lộ An đần mặt hỏi: “Mày làm cái gì đấy?”
“Mày nói thử xem?” Dụ Phồn nói, “Ngồi đây chờ Hổ Béo cắt tóc mày à?”
“À ừ ừ.” Vương Lộ An lấy lại tinh thần, vội vàng vào lớp lấy đồ để chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng lục một lúc, cậu ta lại thấy sai sai, quay đầu hỏi: “Khoan đã, mày chạy làm gì? Không phải mày vừa bảo muốn cắt tóc à?”
“…”
Hành động lục tìm bài thi của Dụ Phồn cứng đờ.
“Ai mà biết được mấy thợ cắt tóc ổng đưa đến tay nghề như thế nào?” Một lúc lâu sau, cậu mới rặn được một câu.
Vương Lộ An: “Đằng nào mày cũng cạo trọc thì quan tâm tay nghề người ta làm gì?”
“…”
“Cạo xong tao còn muốn khắc chữ,” Dụ Phồn chỉ bên phải đầu mình, “ở đây. Hổ Béo có cho tao khắc không?”
Vương Lộ An định nói như thế trông quê vãi, nhưng nhìn mặt người anh em mình xị ra thì tự ngậm miệng: “…Chắc không. Thôi bọn mình cứ chuồn đi.”
Dụ Phồn cầm sách bài tập, định đá ghế người bên cạnh bảo hắn tránh đường.
Nào ngờ, trước khi cậu kịp giơ chân ra, Trần Cảnh Thâm đã đứng dậy, xách cặp khoác lên vai.
Dụ Phồn ngẩn người: “Cậu làm cái gì đấy?”
“Đi cùng các cậu.” Trần Cảnh Thâm nói, “Tôi cũng không muốn bị cắt tóc.”
Dụ Phồn theo đà nhìn lên tóc của Trần Cảnh Thâm, đúng là hơi dài, nhưng cũng không quá mức.
Lúc này Vương Lộ An đã dọn xong cặp sách: “Không sao đâu học sinh giỏi, tóc cậu vẫn ổn, lát nữa vuốt lên chắc chắn Hổ Béo sẽ không bắt cậu đâu.”
“Cứ đề phòng vậy.” Trần Cảnh Thâm hỏi, “Các cậu đi đâu thế?”
Vương Lộ An ngây người: “Mấy ngày nay cổng sau canh chặt lắm, không ra được, chắc đi chơi bóng một lát vậy.”
“Thêm người được không?”
“Được chứ, sao lại không…”
Quai cặp sách chùng xuống của Trần Cảnh Thâm bị kéo lấy, hắn quay đầu lại nhìn.
“Hóng hớt cái gì?” Dụ Phồn lạnh lùng nói, “Nghiêm túc học hành đi.”
“Không muốn cắt thật mà.” Trần Cảnh Thâm cụp mắt nhìn cậu, “Đằng nào cũng là tiết tự học, cho tôi đi cùng đi.”
–
Khối mười một có hai tiết tự học vào chiều thứ sáu, trên sân thể dục gần như chỉ toàn là nam sinh khối mười một.
Bởi vì trốn học bất ngờ nên không gom được đủ người, Chu Húc quyết định đi tóm mấy học sinh thể dục khối mười không có buổi tập tới đấu 5v5 với bọn họ.
Hai bên đánh bóng qua lại, thiếu niên cao gầy chạy qua sân bóng nhảy lên lấy đà, chẳng mấy chốc đã có không ít người vây lại xem.
Hai người đẹp trai nhất nhận được sự chú ý đặc biệt.
Đã lâu lắm rồi Trần Cảnh Thâm không chơi bóng mà tràn trề niềm vui đến vậy. Hồi cấp hai hắn tham gia đội bóng rổ, suýt chút nữa thì Quý Liên Y ép cả đội đình chỉ mọi hoạt động, sau chuyện đó, rất ít ai đến rủ hắn chơi bóng, mà hắn cũng tự giác không tham gia.
Khoảnh khắc điểm số căng thẳng nhất, Trần Cảnh Thâm ném một cú ba điểm dứt khoát gọn gàng, thực hiện cú chuyển mình vượt lên dẫn trước. Vương Lộ An và Tả Khoan lao tới bảng rổ của phe đối thủ đều kích động đi tới vỗ hắn, hô to khen “đỉnh”.
Cuối cùng Dụ Phồn cũng quay về phòng thủ, lúc đi ngang qua người, cậu vỗ nhẹ vai hắn.
“Đẹp lắm.”
Một lúc sau, Dụ Phồn xoay người lao vút qua hai người khác, ném một cú vào rổ tuyệt đẹp.
Nghe đối thủ bật ra một tiếng “Đệt” ngạc nhiên không thể che giấu, Dụ Phồn cũng không nhịn được cười. Cậu quay người, cúi đầu trở về, thình lình có người áp nhẹ tay lên tóc cậu.
Dụ Phồn ngẩn người, ngẩng đầu lên xem.
Hiếm khi nào Trần Cảnh Thâm cởi cả hai khuy cổ áo, mái tóc mướt mồ hôi trên trán lộ ra đường nét thon gầy sắc bén. Hắn cụp mắt, cười khẽ, nói: “Đẹp lắm.”
“…”
Kết thúc trận đấu, tất cả mọi người đều cạn kiệt sức lực.
Chơi bóng mùa hè vừa sướng vừa mệt. Tiết trời khô nóng, thậm chí có mấy nam sinh còn thở hồng hộc nằm xuống tại chỗ nghỉ ngơi, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Dụ Phồn lau sạch mồ hôi trên cằm, cậu cầm lấy chai nước khoáng đã bám hơi nước trên ghế đá, ngửa đầu lên tu ừng ực, bình nước lập tức vơi đi phân nửa.
Cậu quay đầu lại, thấy Trần Cảnh Thâm đứng đằng sau.
Cả người Trần Cảnh Thâm cũng tong tỏng mồ hôi, đồng phục cũng xộc xệch như bao người bọn họ, nhưng có lẽ vì gương mặt hắn quá lạnh lùng, vì vậy không gây nên hiệu ứng thị giác nhếch nhác hôi hám giống mấy nam sinh khác.
Những người khác đều đang tu nước, chỉ mình Trần Cảnh Thâm hai tay trống trơn.
Nước lạnh chảy dọc cổ họng thấm vào ruột gan, Dụ Phồn thỏa mãn, hỏi hắn: “Không uống nước à?”
“Cũng muốn uống.” Trần Cảnh Thâm nói, “Đang đợi.”
“Đợi cái gì?” Cổ họng vẫn khô khốc, nói xong, Dụ Phồn lại ngửa đầu tu một ngụm nữa.
“Nước.”
“?”
Trần Cảnh Thâm cúi mắt, nhìn lướt qua tay cậu: “Chai nước cậu đang cầm là của tôi.”
“…”
Sao lại như vậy được? Cậu chỉ mới uống hai ngụm nước, các chai còn lại trên ghế đá đều đã rỗng không ——
Thoáng liếc mắt bắt gặp thứ gì đó, Dụ Phồn cúi đầu, nhìn thấy một chai nước khoáng còn đầy hơi nửa nằm lăn lóc trên nền đất.
“…”
Chai nước khoáng trong tay Dụ Phồn bị bóp thành tiếng.
Là nước, Trần Cảnh Thâm, đã uống rồi.
…
Cơn nóng nực vừa mới hạ nhiệt nhờ nước lạt lại dội ngược lên đầu như thác đổ, Dụ Phồn chôn chân tại chỗ, miệng hơi phồng lên như thằng ngu.
Trần Cảnh Thâm: “Uống xong chưa?”
Dụ Phồn sững sờ bất động, phát ra một tiếng “Ừm” rất khẽ.
“Thế thì?”
Dụ Phồn đưa nước cho hắn y hệt một người máy.
Mãi đến khi trong tay trống không, Dụ Phồn mới bừng tỉnh, cậu trợn to mắt, miệng ngậm đầy nước: “Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưʍ…”
Khoan đã, tôi uống mẹ nó rồi, cậu chờ tôi đi mua trả một chai ——
Trần Cảnh Thâm cầm chai nước, hơi ngẩng cổ lên, chạm môi vào miệng chai uống nốt số nước còn sót lại.
Đường cong yết hầu của hắn khẽ dao động, trái tim Dụ Phồn cũng nhảy thình thịch theo.
Ừng ực.
Dụ Phồn nuốt hết nước đá trong miệng.
Trần Cảnh Thâm đặt chai nước xuống: “Cậu định nói gì?”
Dụ Phồn: “…”
Miệng lưỡi tê rần, Dụ Phồn định liếm môi theo bản năng, ấy vậy mà cuối cùng lại trở thành mím môi, “Không có gì.”
Lúc chơi bóng, đám con trai thường xuyên để cả chục chai nước lẫn với nhau, uống nhầm là chuyện quá đỗi bình thường.
Đều là con trai cả, có gì đáng ngại cho được??
Nghỉ ngơi một lúc, mọi người dọn dẹp đồ đạc rời đi.
Mấy nam sinh đằng sau ồn ào bàn tán về trận bóng khi nãy, Trần Cảnh Thâm quay đầu sang, hỏi: “Đi ăn chung không?”
Dụ Phồn im ỉm lắc đầu.
Trần Cảnh Thâm: “Có đem bài tập theo không?”
Dụ Phồn lắc đầu, mặt lạnh như tiền, tốc độ đi nhanh hơn chút nữa.
Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn cậu, không nói nữa.
Ban đầu Dụ Phồn định vọt lên trước, vứt người kia lại đằng sau, nào ngờ đúng lúc đó lại là thời gian cao điểm tan học, ngoài cửa các lớp đông kín học sinh, Dụ Phồn đành phải chậm bước lại.
Cậu đi sóng vai cùng Trần Cảnh Thâm, người bên cạnh bỗng gọi cậu: “Dụ Phồn.”
“Bây giờ cậu,” Trần Cảnh Thâm cố nén nụ cười, “lại đang không thể nói chuyện với tôi được à?”