“Tôi nghĩ mình đã tìm ra nguyên nhân Vương Phán Đệ bị rối loạn tâm thần rồi.” Uông Tần trầm ngâm một lát rồi phân tích, “Có thể thấy em ấy vẫn luôn sống trong môi trường áp lực, sau khi em trai bệnh nặng thì ông bà Vương đánh chửi hai chị em để trút giận, còn tin vào tà giáo, chắc hẳn muốn làm cho Vương Tiểu Long khỏe lại. Sau đó Vương Chiêu Đệ lên đại học thoát khỏi đây, một mình Vương Phán Đệ ở lại căn nhà cổ quái này rất có thể đã bị cha mẹ đánh chửi liên tục, cuối cùng dẫn đến rối loạn tâm thần.”
Một thiếu nữ khỏe mạnh đột nhiên mắc bệnh tâm thần đã rất khác thường, nhưng khi kết hợp với hoàn cảnh gia đình cô thì việc này chẳng có gì khó hiểu. Mọi người đang định gật đầu thì chợt nghe Bùi Hàn lên tiếng: “Vương Chiêu Đệ chưa vào đại học đâu.”
Uông Tần không ngờ y sẽ đưa ra điểm này: “Tại sao?”
“Sổ chi tiêu.” Bùi Hàn nói gọn lỏn.
Tống Dao và Ôn Ngữ Liễu liếc nhau rồi vội vàng lật sổ chi tiêu ra. Tống Dao vừa xem vừa lẩm bẩm: “Không sai…… Tôi hiểu rồi! Trong sổ này mỗi mục chi tiêu đều ghi rất chi tiết, học phí đại học của Vương Chiêu Đệ ít nhất cũng phải mấy ngàn, nhưng trong đây lại không ghi!”
“Hơn nữa tỉnh W cách đây rất xa, nhất định phải đi máy bay hoặc xe lửa.” Ôn Ngữ Liễu bổ sung, “Trong sổ cũng không ghi tiền vé xe!”
“Không vào đại học…… Vậy em ấy đi đâu?”
Mấy người nhìn nhau, trên cánh tay đột nhiên nổi da gà.
“Đọc nhật ký có thể thấy được em ấy cực kỳ muốn rời khỏi đây, không thể nào lại từ bỏ cơ hội này được.” Bùi Hàn tỉnh táo phân tích, “Vì vậy chỉ có thể là bị ép hoặc không thể rời khỏi đây thôi.”
Đường Cửu nuốt nước bọt: “Cái gì gọi là…… không thể rời khỏi đây?”
Bùi Hàn kín đáo vuốt lưng hắn rồi nói tiếp: “Lúc nãy tới đây tôi đã nhìn thoáng qua phòng vệ sinh.”
Câu này của y hơi đáng sợ, mấy người đánh bạo vào phòng vệ sinh xem xét nhưng không thấy được gì.
Trong phòng vệ sinh rất sạch sẽ, sàn gạch bóng loáng đến nỗi có thể soi gương. Không có bất kỳ vật gì khả nghi. Ôn Ngữ Liễu yếu ớt hỏi: “Không có… không có gì hết mà?”
Cô còn tưởng ở đây giấu xác Vương Chiêu Đệ nữa chứ, thật sợ muốn chết!!!
“Quá sạch sẽ.” Bùi Hàn nói, “Khác hẳn bên ngoài.”
Đám người ra ngoài xem xét, quả thực sàn phòng khách và phòng ngủ đều tối tăm mờ mịt, có lẽ ông bà Vương bận lo cho con trai bệnh nặng nên không có tâm tư quét dọn nhà cửa. Nhưng tại sao chỉ có sàn phòng vệ sinh lại sạch sẽ như vậy, một hạt bụi cũng không có?
“Vì muốn che giấu vết tích.” Uông Tần cũng nghĩ đến khả năng kia, “Vương Chiêu Đệ bị giết trong phòng vệ sinh, hung thủ muốn xóa vết máu nên đã giội nước tẩy sạch phòng vệ sinh!”
Tống Dao sợ hãi: “Ai giết em ấy chứ?”
Không chỉ Vương Phán Đệ mà ngay cả chị gái Vương Chiêu Đệ cũng bị hại sao!?
Đám người không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng, Ôn Ngữ Liễu nghĩ đến cảnh tượng đó thì sợ xanh mặt: “…… Không phải đấy chứ? Lại có cha mẹ ruột ác độc đến thế sao?”
“Hơn nữa tại sao bọn họ muốn giết con gái mình?” Tống Dao thực sự không hiểu, “Dù có ghét con mình thì cũng đâu cần giết chứ!”
Đường Cửu chợt nghĩ đến cái gì nên lật ra quyển sách tà giáo rồi vội vàng tìm tới một trang có mấy đoạn đánh dấu bằng mực đỏ, chính vì vậy hắn mới nhớ rõ.
“Thần linh thích những tâm hồn trong sáng hoàn mỹ … Giáo đồ phải dâng hiến những gì mình yêu quý cho thần linh. Khi đó lời cầu nguyện của bạn sẽ được lắng nghe và nguyện vọng của bạn sẽ được đáp ứng.” Đường Cửu đọc lên câu này rồi nói, “Ông bà Vương tin tưởng thần linh có thể đáp ứng nguyện vọng của con người, đương nhiên nguyện vọng của bọn họ là con trai mình khỏe lại, vì vậy đã dâng vật tế cho thần linh.”
Vật tế chính là Vương Chiêu Đệ.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
“Quá biến thái, quá điên cuồng.” Tống Dao hít một hơi khí lạnh, “Có còn là người nữa không!?”
“Bọn họ đã tin tà giáo thì suy nghĩ không còn giống người thường nữa rồi.” Đường Cửu nói, “Chắc hẳn có liên quan đến “Thần tử” mà Vương Chiêu Đệ viết trong nhật ký. Có lẽ hắn đã hướng dẫn ông bà Vương tiến hành cũng nên.”
Tại sao “Thần tử” xúi ông bà Vương giết Vương Chiêu Đệ? Hắn được lợi ích gì từ việc này? Xác Vương Chiêu Đệ ở đâu?
Có vẻ đây là một bí ẩn mới.
“Vậy có phải Vương Phán Đệ vô tình thấy cha mẹ giết chị mình nên hóa điên không?” Uông Tần nảy ra suy đoán mới.
“Có thể lắm chứ.” Bùi Hàn dừng một chút rồi nói tiếp, “Nhưng còn một khả năng khác nữa.”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Bùi Hàn, kể cả Uông Tần.
“Thần linh thích những tâm hồn trong sáng hoàn mỹ, linh hồn của một người điên còn có thể xem là trong sáng hoàn mỹ nữa không?” Bùi Hàn thì thào, “Rất có thể Vương Phán Đệ muốn tránh bị cha mẹ giết nên mới cố ý giả điên để vào bệnh viện tâm thần.”
Ý nghĩ này quá mới mẻ nên mọi người đều không nghĩ tới, Bùi Hàn lại nói: “Suy đoán này không có chứng cứ, phải tìm hiểu thêm mới xác định được.”
Tuy vậy ý nghĩ này vẫn rất đáng kinh ngạc, ánh mắt đám người trở nên bội phục, ngay cả Uông Tần cũng buộc phải thừa nhận mình không nhạy bén bằng Bùi Hàn.
Còn Đường Cửu đã hoàn toàn không che giấu được vẻ sùng bái trên mặt, hai mắt sáng rực nhìn Bùi Hàn, chỉ thiếu điều mọc ra cái đuôi ngoe nguẩy sau lưng nữa thôi.
Không hổ là nam nhân của hắn!!
Quá ưu tú rồi!!
Bùi Hàn hiện lên ý cười xoa đầu hắn rồi nói với đám người: “Còn có một vật quan trọng chưa tìm được. Chìa khoá mở ra cánh cửa sắt bệnh viện chắc hẳn ở ngay trong nhà này.”
Đám người đang đắm chìm trong kịch bản nên đã sớm quên béng chuyện này, nghe vậy mới nhao nhao đi tìm chìa khoá. Chỉ chốc lát sau, Đường Cửu mừng rỡ đem ra một chìa khoá bằng đồng từ trong phòng ngủ phụ: “Tìm được rồi!”
Uông Tần hết sức buồn bực: “Cậu tìm ở đâu vậy? Lúc nãy tôi đã lục lọi cả phòng mà không thấy.”
“Dưới gầm giường ấy,” Đường Cửu nói, “Bị dán vào ván giường bằng băng keo.”
Ôn Ngữ Liễu kinh ngạc: “Em nghĩ sao mà tìm ở đó?”
Đường Cửu ngượng ngùng sờ mũi: “Hồi đi học em chuyên giấu điện thoại ở đó mà.”
Thời trung học có một thời gian hắn mê chơi game nên cha hắn tịch thu điện thoại, hắn liền lấy tiền tiêu vặt lén mua một cái rồi thường xuyên dán vào ván giường, thành công qua mắt cha hắn. Sau đó điểm thi rớt xuống ngàn trượng, cha hắn chưa từ bỏ ý định lại lục soát phòng hắn lần nữa, cuối cùng tìm được chiếc điện thoại kia.
“Con rùa thúi này!” Cha hắn tức giận đến mức suýt gọt hắn thành con quay, “Lúc học hành sao không thấy con thông minh vậy hả!!”
Đường Cửu kể lại chuyện này làm mọi người đều cười phá lên, Tống Dao nhịn không được xoa đầu hắn một cái: “Sao em đáng yêu thế!”
Ánh mắt Bùi Hàn rơi vào cái tay kia rồi thản nhiên nói: “Tìm được chìa khoá thì đi thôi.”
“Ờ ha, chúng ta phải tranh thủ mới được!” Tống Dao hào hứng nói, “Biết đâu lần này chúng ta có thể phá kỷ lục thì sao!”
Ở ba kỳ trước nhóm khách mời phá án nhanh nhất là chín tiếng, từ khi họ bắt đầu trò chơi đến giờ còn chưa đầy hai tiếng nên rất có triển vọng phá kỷ lục!
Đám người giữ vững tinh thần rời khỏi nhà Vương Phán Đệ rồi về lại phòng bệnh của bệnh viện tâm thần. Vách tường khép lại như ban đầu.
“Đi đi đi, chúng ta mở cửa thôi nào!” Tống Dao nhìn thoáng qua bên ngoài phòng bệnh, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, “Sao tôi thấy chỗ đó không giống lúc nãy nhỉ?”
Ôn Ngữ Liễu vốn thận trọng nên lập tức phát hiện điểm khác thường, lắp bắp nói: “Bên ngoài…… tối thui rồi.”
Có người đã tắt đèn ngoài hành lang bệnh viện.