Lăn lộn một hồi như vậy Lâm Ngọc Trúc đã bụng đói kêu vang, không tiếp tục xem náo nhiệt nữa, liền bước chân ra khỏi tiền viện đi về phòng của mình.
Làm công một buổi sáng nàng đã mệt chết, giữa trưa chỉ đơn giản hấp lại cơm, rồi mua một lọ tương thịt bò trong không gian trộn cơm ăn.
Xào rau, thật sự không có sức để làm!
Ăn được một miếng cơm trộn tương thịt bò, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy nàng như được hồi sinh.
Tương thịt bò trong không gian quả nhiên ngon tuyệt, vừa thơm vừa ngậy, vụn thịt bò khá lớn, độ cay vừa phải, vị đậm đà, trộn với cơm quả thực là hoàn mỹ!
Tráng miệng bằng một quả táo sau khi ăn xong bát cơm trộn lớn, đánh cái ợ, cả người thoả mãn dựa vào trên ghế tiêu thực.
Lúc này Vương Tiểu Mai giống như một con gà trống chiến thắng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
Để bụng rỗng nháo đến tận giờ này, Lâm Ngọc Trúc cũng là bội phục Vương Tiểu Mai, sức sống thật đúng là tràn đầy.
Vừa vào phòng liền hỏi Lâm Ngọc Trúc: “Ngươi cùng Trương Diễm Thu đi cùng chuyến xe lửa tới đây đi? Lúc trước ngươi có biết nàng biết bơi không?” Trong ánh mắt có mong đợi rõ ràng.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai bình tĩnh nói: “Việc này ta thật đúng là không biết, ta lên xe sau họ. Nhưng cũng phải nói, nếu ta có biết, thì lúc ấy cũng sẽ không vạch trần nàng ta trước mặt mọi người.”
Vương Tiểu Mai:……
Giống như Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc, ở ngày đó, nàng cũng sẽ giống họ không làm việc tốt bừa bãi!
Thấy Vương Tiểu Mai rũ mắt, Lâm Ngọc Trúc có chút mềm lòng.
“Rốt cuộc, lúc chúng ta tới ngươi cũng không có bao nhiêu thiện ý, so sánh với Trương Diễm Thu, giúp ngươi không phải là lựa chọn tốt!” Lâm Ngọc Trúc cảm thấy lời này cũng coi như là nàng giải thích.
Ừm, hiệu quả không lớn, nàng ấy hình như càng bị đả kích hơn rồi.
“Ồ.” Vương Tiểu Mai buồn bực xoay người đến phòng bếp cầm dao phay rời đi, bóng dáng nhìn qua có chút cô đơn.
Lâm Ngọc Trúc nhìn bóng dáng Vương Tiểu Mai có chút xuất thần……
Thẳng thắn mà nói nàng có thể dùng lời nói hoa mỹ để đánh lừa đối phương, khiến nàng ấy tin tưởng không nghi ngờ.
Nhưng nàng không muốn, nàng dối trá nhiều năm như vậy, có chút mệt mỏi!
Đời trước nàng lá mặt lá trái cùng quá nhiều đầu trâu mặt ngựa, đời này nàng muốn sống tuỳ hứng, sống thật lòng.
Hoặc là nói, lúc cần phải đường đường chính chính, tuyệt đối sẽ không nói lời trái với lương tâm.
Này có lẽ là do nàng xuyên qua trở về nên có loại cảm giác nắm chắc?
Vốn tưởng rằng Vương Tiểu Mai sẽ lạnh nhạt với nàng mấy ngày, trăm triệu không nghĩ tới, mới qua thời gian nghỉ trưa, người này đã giống như không có việc gì.
Sau khi tiếng chuông làm công vang lên, nàng liền lôi kéo Lâm Ngọc Trúc cùng nhau đi, thần thanh khí sảng nói: “Ta đã suy nghĩ rồi, ngươi nói thật với ta chứng tỏ ngươi không coi ta là kẻ ngốc, ngươi xem ta như bạn bè!”
Lâm Ngọc Trúc cứng họng cạn lời, thậm chí có chút mê mang, bạn bè?
Nhìn Vương Tiểu Mai vẻ mặt tự tin, không nhẫn tâm dội cho nàng gáo nước lạnh.
“Sao ngươi không hỏi xem lúc giữa trưa sau đó xảy ra chuyện gì?”
“Không cần hỏi, có thể tưởng tượng được.” Túm Trương Diễm Thu mà lắc liên tục, đồ nhát gan.
Vương Tiểu Mai một bụng lời nói nghẹn ở bên miệng, vẫn là không nhịn xuống được, tự biên tự diễn nói: “Ai nha, ngươi không biết Trương Diễm Thu nhát gan thế nào đâu, lúc ta túm cổ áo nàng, nàng chính là một câu cũng không dám nói, bị ta hung hăng giáo huấn một trận, vẫn là Triệu Hương Lan tiến lên kéo ta ra, đem nàng cứu ra.”
“……” Nhìn cái vẻ mặt tự đắc này.
“Chậc chậc chậc, nếu không phải nể mặt Triệu Hương Lan, ta thế nào cũng phải làm nàng có một kỷ niệm nhớ đời.
Tuy nhiên trước khi đi, ta cực kỳ khí thế đứng đó răn đe nàng, nếu lại tính kế ta, ta thế nào cũng sẽ cho nàng một trận nhừ tử. Ngươi đoán xem thế nào… Nàng sợ tới mức phát run, ha ha ~”
Lâm Ngọc Trúc nhìn vẻ mặt đắc ý của Vương Tiểu Mai không nhịn được che mặt, đồ ngốc, ngươi chắc chắn được không phải là do nàng tức giận, hận ngươi tới phát run?
Chỉ bằng ngươi? Túm cổ áo lắc qua lắc lại, mắng người cũng chỉ có hai câu mà có thể doạ người khác sợ, ngươi cũng thật tự đề cao chính mình!
Vương Tiểu Mai còn ở kia tiếp tục blah blah nói nàng có bao nhiêu uy vũ khí phách……
Lâm Ngọc Trúc mặt không cảm xúc ngắt lời nàng, hỏi: “Lý Hướng Vãn đâu? Nàng ấy kết thúc chuyện này thế nào?”
“A? Nàng ấy đã đánh người ta một bạt tai còn muốn chấm dứt thế nào? Ngươi đi không bao lâu nàng cũng đi trở về, còn không bằng ta nữa, tốt xấu gì ta còn túm nàng mắng hơn nửa giờ.” Nói xong còn lắc đầu, cảm thán nói: “Các ngươi tiểu cô nương lớn lên xinh đẹp chính là không được việc, quá dễ nói chuyện.”
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy lưỡi liềm trong tay nàng sắp không giữ được.