Hoắc Vũ Hạo nói:
– Ngươi nói rõ ràng được không? Rốt cục Thăng Hồn Đan này có tác dụng gì?
Vương Đông cười hắc hắc nói:
– Không nói cho ngươi đâu, năn nỉ ta đi!
Nói xong, hắn xoay người chạy về hướng khu Giáo Học Lâu tân sinh.
Hoắc Vũ Hạo im lặng một hồi, cẩn thận cất Thăng Hồn Đan vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ rồi xoay người đuổi theo Vương Đông. Vừa đuổi vừa hô:
– Ngươi không nói thì ta đi hỏi Đại sư huynh. Đại sư huynh chắc chắn sẽ biết. Bây giờ ngươi thì cơm trưa ta mời.
Vương Đông chạy chậm lại, chờ hắn đuổi theo:
– Vậy được rồi, ta đây muốn ăn a.
Hoắc Vũ Hạo lấy ra toàn bộ tài sản của mình nói:
– Dù sao ta cũng là cô nhi không có nhà để về, đây là toàn bộ tài sản của ta, ngươi xem rồi tự lo liệu.
Vương Đông lặng đi một chút, nói:
– Ngươi… ngươi là cô nhi?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Vương Đông lại nói:
– Giường trong ký túc xa của ngươi ngay cả đệm cũng không trải, không phải muốn khắc khổ tu luyện mà vì không có tiền mua đệm?
Hoắc Vũ Hạo nói:
– Ta cảm thấy để tiền ăn cơm quan trọng hơn. Đồ ăn ở nhà mắc quá.
Vương Đông bất tri bất giác dừng bước, Hoắc Vũ Hạo đang đi cùng hắn tự nhiên cũng ngừng lại, nói:
– Ngươi làm gì thế? Sắp đi học rồi, chúng ta cần mau lên mới kịp.
Vương Đông mím chặt môi, chăm chú nhìn vào Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo bị hắn dọa giật mình sợ hãi:
– Ngươi làm sao vậy? Đầu óc bị tên vừa rồi làm cho hỏng rồi sao?
Vương Đông hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra nói:
– Hoắc Vũ Hạo, thực xin lỗi. Ta không biết ngươi là cô nhi, ta không nên bắt nạt ngươi.
Hoắc Vũ Hạo ha ha cười nói:
– Ngươi không phải bắt nạt người khác quen rồi sao?
Vương Đông tức giận vỗ bả vai hắn một cái, nói:
– Ngươi có thể đừng đánh mất cơn xúc động của ta được không? Đi thôi, nhanh lên. Sau này mọi chi phí ăn uống của ngươi ta bao hết.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:
– Vậy cũng không được. Tiểu Nhã lão sư đã suy nghĩ biện pháp giúp ta rồi, mỗi ngày sau khi tan học ta đều đi bán cá nướng, tính ra cũng đủ tiền sinh hoạt phí a. Buổi tối ta sẽ mời ngươi ăn cá nướng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vừa nói, hai người vừa cất bước hướng về phía Giáo Học Lâu. Vừa đi, Vương Đông vừa đem tác dụng của Thăng Hồn Đan giảng giải cho hắn.
Tác dụng chủ yếu của Thăng Hồn Đan chính là giúp Hồn Lực tăng lên, bản thân nó là do vài loại thiên tài địa bảo làm thuốc dẫn luyện chế mà thành. Mỗi một Hồn Sư cả đời chỉ có thể dùng một viên, biên độ tăng trưởng Hồn Lực ước chừng tương đương giúp cho Hồn Sư ba mươi cấp tăng lên ba mốt cấp, có khi nhiều hơn vậy. Tăng lên một bậc Hồn Lực, đây chính là thứ tốt hiếm có a! Nhưng nếu như ăn nhiều thì sẽ ảnh hướng tới tiềm lực tu luyện của bản thân kẻ phục dụng.
Hơn nữa Thăng Hồn Đan nếu so sánh với Huyền Thủy Đan có chút giống nhau, bởi vì ngoài mục đích kích thích tiềm năng ra còn cung cấp dinh dưỡng là chính, bởi vậy dược tính cũng ôn hòa. Chỉ cần hồn sư cấp mười trở lên là có thể dùng được.
– Nếu ta ăn nó liệu có thể tăng lên Hồn Lực hay không?
Hoắc Vũ Hạo hỏi dò.
Vương Đông lắc lắc đầu nói:
– Không biết. Ta chưa từng nghe nói có hồn sư cấp mười nào phục dụng Thăng Hồn Đan. Cái thứ đồ chơi này tốt xấu gì cũng là thứ tốt, hơn nữa, có rất ít xuất hiện ở các đại hội đấu giá. Nghe nói chỉ có một số ít vị Thực Vật hệ Hồn Sư biết chế tác, một năm sản lượng cũng không lớn hơn hai mươi khỏa. Chúng ta lần này quả thực là vận rắm chó rồi. Xem ra học viện vẫn rất công bằng, tên kia uy hiếp chúng ta nhưng không ngờ lại cho đồ tốt như vậy.
Khác với Vương Đông đang than thở vui sướng, Hoắc Vũ Hạo lại không hề có chút vui sướng nào, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, nếu không phải phút chót có Thiên Mộng băng tằm cứu, chỉ sợ hắn cùng Vương Đông đã sớm cháy đen rồi. Đan dược gì đó cũng không có phước mà dùng.
Home » Story » đấu la đại lục ii (tuyệt thế đường môn) » Chương 43: Thiên Mộng Nhất Chỉ (3)