“Chúng ta chẳng là gì của nhau, chuyện của tôi không cần anh quản.”
Tử Du nói xong liền mở cửa mang theo cả nhưng giọt nước mắt uất ức chạy ra khỏi sở cảnh sát, Quân Thiên sau khi nghe xong vô cùng tức giận liền đấm mạnh tay lên cái bàn làm việc, cái bàn làm việc dưới tác động nhẹ nhàng của anh thì đã nứt ra từng vệt dài và cuối cùng thì “ầm”, nó hoàn toàn sụp đổ.
Quân Thiên sau khi lấy lại bình tĩnh, thì phát hiện không thấy Tử Du đâu, anh liền chạy theo nhưng không còn thấy bóng dáng của cô nữa. Anh bất lực lại không nhịn được đấm mạnh vào bức tường, đấm liên tục cho tới khi tay bị chảy máu tươi đầm đìa, nhưng vẫn không chịu ngừng lại, dường như việc đau khổ nhất với anh bây giờ là không được nhìn thấy cô.
Mấy đồng nghiệp hoảng sợ bắt đầu lo lắng cho anh, nên liền lập tức tới kéo anh ra xa bức tường. Một lát sau anh mới từ từ lấy lại bình tĩnh, nhờ cấp dưới gọi giúp người lao công vào dọn dẹp phòng làm việc. Còn anh ngồi trên ghế chờ ở bên cạnh, cứ lơ đãng nhớ về những câu nói của cô lúc nãy, sau đó cứ mãi chìm đắm trong trầm mặc.
Bác sĩ lúc nãy được bệnh viện điều tới chữa trị cho tên nghi phạm, lúc đang chuẩn đoán xong trùng hợp đi qua chỗ Quân Thiên đang ngồi. Với thiên chức là một vị bác sĩ cô ấy liền đặt hòm thuốc xuống, muốn sơ cứu vết thương cho anh và dường như vị bác sĩ nữ cũng có chút động lòng với anh, nên không nhịn được mà nói thêm vài câu:
“Vị cảnh sát này, anh còn trẻ phải biết bảo vệ bản thân mình chứ! Cớ sao lại tự hành hạ bản thân ra nông nỗi này. Viết thương không xử lý kịp thời lỡ bị nhiễm trùng thì coi như bàn tay này bị phế rồi đó.”
Quân Thiên nhìn vào không trung mặt lạnh tanh khách khí nói cảm ơn. Mấy bà tám của sở cảnh sát nhìn một cái là biết, con gái nhà người ta đã trúng tiếng sét ái tình của đội trưởng Quân Thiên nhà mình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một vị nữ cảnh sát tỏ ra dày dặn kinh nghiệm tình trường nói với cô bác sĩ kia:
“Cô gái à, người ta đã là hoa có chủ rồi đó. Với bạn gái của đội trưởng Quân của chúng tôi không phải dạng người dễ chọc đâ, nên cô bỏ cái hi vọng có thể đập chậu cướp hoa đi, trước khi quá muộn đi.”
Cô bác sĩ kia tuy nghe vậy, nhưng khi nhìn thấy người con trai vừa mới gặp lần đầu tràn đầy khí chất ngời ngời của một đấng nam nhi, hoàn hảo không chút khuyết điểm mà không do dự lên tiếng phản bác:
“Dù sao cũng mới chỉ là quan hệ yêu đương. Mà cho dù kết hôn rồi thì vẫn có thế li hôn đó thôi, chỉ làm bạn gái kiểu gì lại để bạn trai bị thương mà không thèm quan tâm hay ngó ngàng tới cớ chứ? Căn bản là do cô ấy không xứng đáng thì có.”
Khi vị bác sĩ kia vô tình nói mấy lời quá đáng, nhưng không hề hay biết nhưng mấy câu nói kia của cô ấy đã triệt để khiến Quân Thiên tức giận. Anh đứng bật dậy rồi hất tay vị bác sĩ kia và cảnh cáo cho cô ấy:
“Chuyện tình cảm của chúng tôi, không đến lượt các người xem như một trò đùa mà bàn tán. Cô ấy là người xứng đáng ở bên cạnh tôi hơn tất cả những người phụ nữ khác!”
Mấy vị đồng nghiệp bị quát thì nhanh chóng quay lại làm công việc của mình, chỉ riêng vị bác sĩ kia sau khi nghe Quân Thiên nói xong thì cả cơ thể như đóng băng tại chỗ không cách nào nhúc nhích.
Cô ấy cứ như vậy đứng chỗ hàng ghế chờ lúc nãy Quân Thiên ngồi ngẩn người một hồi lâu. Sau khi nhớ lại những hành động và cũng rất ngại ngùng vì những câu nói không có chừng mực lúc nãy của mình, nên cô ấy cũng chỉ đành cố gắng đi từng bước chân nặng trĩu và tràn ngập sự hổ thẹn.