Cho dù lý do sau thực sự khiến người ta bị tổn thương, nhưng đây cũng là sự thực trăm phần trăm không hơn không kém. Về điểm này, Grace và Elyse biết hết sức rõ ràng. Cũng chính bởi vì bọn họ có thể nhận rõ sự thực, vẫn rất lý trí, cho nên các nàng mới là nhân vật quản lý nơi này trước khi Mạnh Hàn đến.
– Đại nhân, nhưng các Tinh Linh biết, cũng không hề có bảo tàng kho báu! Nếu như bọn họ nói ra thì làm sao bây giờ?
Grace là người tham gia vào cuộc gặp mặt với người Tinh Linh, cũng là một người lập ra toàn kế hoạch và chấp hành một trong những quá trình đó. Nàng cảm thấy vô cùng lo lắng đối với điều này.
– Nàng không nói, ta không nói, nàng cảm thấy các Tinh Linh cao quý ăn no không có chuyện làm, sẽ nhắc nhở những gia hỏa tham lam này nói, “Hắc, bản đồ kho báu kia là giả, là do lãnh chúa ở đó tạo ra. Đó là kim tệ chúng ta cho hắn!”. Bọn họ sẽ nói như vậy sao? Hay là bọn họ sẽ làm như vậy?
Lo lắng này đối với Mạnh Hàn mà nói, căn bản không có khả năng. Thời điểm gặp mặt lần trước, Tinh Linh ẩn giấu ở trong bóng tối nói một câu Tinh Linh cao quý đã thể hiện rõ thái độ của bọn họ. Đương nhiên, làm sáng tỏ một chút, Mạnh Hàn căn bản cũng không gặp mặt các Tinh Linh. Hắn căn bản cũng không nhìn thấy bất kỳ Tinh Linh nào ngoại trừ hai huynh đệ Tinh Linh. Hắn chỉ nghe thấy bọn họ nói chuyện mà thôi.
Lời lãnh chúa đại nhân nói có ma lực. Nếu không thì hai nàng sẽ không cảm giác an tâm như vậy. Đương nhiên, lãnh chúa đại nhân là ma pháp sư, có ma lực là chuyện rất bình thường.
Giống như là để nghiệm chứng cách nói của Mạnh Hàn, ngày thứ hai sau khi Elyse trở về đã có người ngoài xuất hiện ở Hoàng Sa Trấn.
Hiện tại Hoàng Sa Trấn vẫn trong dáng vẻ của một công trường lớn. Những nhà trọ được quy hoạch vẫn chưa hoàn thành. Như vậy có thể càng có sức thuyết phục hơn. Dù sao đi nữa đây là chuẩn bị cho mùa đông. Bây giờ còn là mùa hè. Ở nhà gỗ là đủ rồi.
– Nơi này là Hoàng Sa Trấn sao?
Còn cách một khoảng thật xa, một người vừa nhìn đã biết là lính đánh thuê kia nhìn về phía có người ngoài xa kêu lên.
Lập tức có người nói cho Elyse biết. Hiện tại, tất cả những liên hệ đối với bên ngoài đều do Elyse làm chủ. Hơn nữa chỉ có một mình nàng trên mặt có vẽ Lục Mang Tinh Trận. Cho dù là ở gần một chút, lính đánh thuê kia cũng không hoảng sợ.
Mục tiêu của người lính đánh thuê này hết sức rõ ràng. Hắn nghe nói nơi này có phương pháp giải trừ nguyền rủa của cặp sinh đôi, cho nên cố ý tới xem có thể tìm một người dẫn đường hay không. Tất nhiên, tin tức này cũng đã được Elyse bắt đầu truyền đi từ hai tháng trước đó.
Có lãnh chúa đại nhân bình yên vô sự làm sự thực mang tính thuyết phục lớn nhất ở trước mắt, sẽ không có ai là không tin. Huống gì, người đến căn bản không phải để nghiệm chứng xem loại phương pháp này có hữu hiệu hay không.
Sau khi bỏ ra một ngân tệ, nhận được một vật trang sức tinh xảo, người đến dường như có chút tin tưởng tiện tay treo lên trên cổ, sau đó liền hỏi rõ ràng phương hướng, trực tiếp đi vào trong sa mạc.
Sau khi, liên tiếp có người tới ở chỗ này mua vật phẩm trang sức ma pháp, sau đó không hề dừng lại, trực tiếp tiến vào trong sa mạc. Điều này khiến Grace đã nhiệt tình chuẩn bị hồi lâu vẫn chưa dùng tới, vô cùng ủ rũ.
– Đại nhân, tại sao bọn họ không dừng lại?
Grace sốt ruột hỏi lãnh chúa đại nhân.
– Không có gì là kỳ quái.
Mạnh Hàn sớm có sự chuẩn bị tâm lý, kiên nhẫn giải thích cho Grace và Elyse cùng hai tiểu thị nữ cũng đang dỏng lỗ tai lên nghe:
– Bọn họ không biết chỗ chúng ta có thể ăn ở. Lần đầu tiên, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị đủ đồ ăn thức uống trong thời gian dài, chỉ đi ngang qua mà thôi.
– Vậy nếu lúc bọn họ trở lại cũng không dừng chân ở lại đây thì làm sao bây giờ?
Lời giải thích của lãnh chúa đại nhân rất có đạo lý, nhưng, Grace vẫn lo lắng mọi người chuẩn bị như vậy sẽ uổng công.
– Xin người. Grace, bây giờ nàng là CEO của tập đoàn công ty song sinh tại Hoàng Sa Trấn có được hay không? Nên động não một chút.
Mạnh Hàn có chút dở khóc dở cười nhìn Grace nghe xong lời mình nói liền trở nên hoang mang hơn:
– Làm một thương gia khôn khéo, dù thế nào cũng phải nghiên cứu tâm lý mua sắm của khách hàng.
– Nếu như nàng là một người đã bôn ba vất vả kiệt sức trong sa mạc, vừa mệt vừa đói lại vừa khát, cuống họng như muốn bốc khói, trong bụng như muốn phun lửa. Nàng đột nhiên nhìn thấy một trấn nhỏ có người ở, có ăn có uống, cho dù là nơi bị nguyền rủa trong truyền thuyết nhưng trên người mình có mang theo vật phẩm trang sức ma pháp có thể chống lại lực nguyền rủa, nàng sẽ lựa chọn thế nào?