Nghỉ ngơi một hồi, chuẩn bị tiến hành tu luyện lần thứ hai, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Sử Trường Đức lập tức chạy ra mở cửa, bắt gặp Đường Linh Sa thần sắc u buồn đứng đo, vành mắt vẫn hồng hồng.
-“A, ngươi đi ra ngoài luyện công trước đi !”
Vân Thiên Hà thấy thần sắc của Đường Linh Sa, cũng đã biết nàng đến tìm mình, phỏng chừng có lời muốn nói, nên để cho Sử Trường Đức ra ngoài luyện công.
Sử Trường Đức gật đầu, để Đường Linh Sa vào trong phòng sau đó đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc cánh của đóng lại, Đường Linh Sa thoáng nở nụ cười, tần số trái tim của nàng bông nhiên tăng vọt, lần đầu tiên một mình ở bên cạnh hắn, nghĩ muốn rời đi, nhưng bước chân lại không làm theo.
Vân Thiên Hà thấy Đường Linh Sa đứng thẫn thờ ở đó, đi tới rót một chén nước, ngồi xuống, rồi mới lên tiếng:
-“Tìm ta có chuyện gì sao ?”
-“Ta…”
Đường Linh Sa suy nghĩ một chút, cắn răng nói:
-“Trước kia chúng ta đã lừa ngươi, ta và ca ca mang họ Đường, chúng ta…”
Vân Thiên Hà nghe thế, cười nhạt nói:
-“Điều này ta sớm biết, một vị là Vương gia, một vị là Quận chúa phải không ?”
-“Ngươi… ngươi làm sao biết được ?”
Đường Linh Sa có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn:
-“Chẳng lẽ bởi vì thân phận của chúng ta, cho nên ngươi mới….”
Vân Thiên Hà cắt lời nói:
-“Thật ra khi cùng các ngươi nói chuyện, nhiều khí các ngươi cũng đã để lộ ra nhiều điều, qua đó ta cũng đã đoán ra được, nhưng không cảm thấy, cho dù biết được thân phận của các ngươi, nhưng ta vẫn đối xử như bằng hữu sao ?”
Nghe nói như thế, trong lòng Đường Linh Sa có chút ngọt ngào nổi lên, trong lòng âm thầm quyết định, nếu hôm nay không nói thì sau này sẽ không có cơ hội, cho nên hít một hơi dũng khí, ngẩng đầu nhìn thẳng nói:
-“Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Lợi Châu trở về kinh, sau này người sẽ đến tìm chúng ra chứ ?”
-“Dĩ nhiên, mẫu thân ta đang ở kinh thành, ta sẽ trở về thăm người, lúc đó ta sẽ tới thăm các ngươi, chúng ta là bằng hữu !”
Vân Thiên Hà thản nhiên nói.
Hắn chỉ là con của một người vợ kế, địa vị thân phận đều không có, nhưng hai vị Vương gia và Quận chúa thân phận tôn quý này cũng không có thành kiến gì đối với hắn, chung đụng làm bằng hữu với hắn, khống giống những người trong Đồ phủ, mặc dù ánh mắt nhìn hắn đã trở nên khách khí rất nhiều, nhưng trong thâm tâm bọn họ vẫn dữ nguyên con mặt khinh thường của quá khứ.
Cho nên trong lòng Vân Thiên Hà đánh giá rất cao hai vị bằng hữu này, mặc dù thân phận hai bên không cân đối, nhưng một con người hiện đại như hắn, đối với cái gọi là hoàng quyền… tự nhiên sẽ không kính sợ.
Đường Linh Sa trong lòng vui mừng, ngắm nhìn khuân mặt kiên nghị đẫm mồ hôi kia, nàng rất muốn chạy đến lau giúp hắn, nhưng trong long căng thẳng, chỉ dám toát ra một nụ cười trên gương mặt sớm đã đở bừng.
Vân Thiên Hà đã sống hai kiếp người, trong ánh mắt đã hiểu rõ tâm tình trong lòng của vị thiếu nữ này, hiện giờ Đường Linh Sa mới chỉ là thiếu nữ ngây thơ, qua mấy năm nữa trưởng thành, thành thục, lịch duyệt cuộc sống tăng lên, thấm đẫm mùi vị chính trị của Đại Đường quốc, có hay không còn đơn thuần thánh khiết như vậy ?
Chuyện tương lai, đợi tương lai rồi tính sau, Vân Thiên Hà nói:
-“Ngày mai các ngươi rời đi lúc nào, ta tới tiễn ?”
-“Không biết, tiên sinh không nói tới !”
Đường Linh Sa có chút tiếc nuối, nàng phỏng đoán tiên sinh sẽ lén lút mang mọi người rời đi, không thông báo cho bất kì ai.
-“Nga, vậy ngươi trở về báo cho ca ca ngươi biết, ngày mai ta sẽ không tự mình tới tiễn được, ta sẽ để Vân Tường thay ta đưa tiễn mọi người một đoạn !”
Nói xong Vân Thiên Hà rời khỏi ghế trở về sân luyện công.
Đường Linh Sa vốn muốn ở cùng hắn lâu thêm một chút, nhưng lại thấy nét mặt nhàn nhạn của hắn, không có ý tứ muốn nói thêm, trong lòng có chút khổ sở, ngắm nhìn hắn vung quyền luyện công, từng giọt mồ hôi bắn ra như mưa.
Trong lòng mẫu thuẫn đến cực điểm, ban đầu trong lòng đã ảo tưởng ra đủ loại, nhưng đã bị thái độ nhàn nhạt này đánh vỡ, khiến cho nàng không cần thiết phải ở lại nơi này.
Nhưng lại không cam lòng, nếu như không nói, hắn làm sao biết được tâm ý của mình.
Cuối cùng mạnh mẽ quyết định, từ tròng lồng ngực lấy ra dao găm yêu quý, quay người đi tới trước mặt hắn, kiến cường nắm lấy cánh tay của hắn kéo ra, mạnh mẽ đặt dao găm vào trong lòng bàn tay hắn, nói:
-“Đây là tín vật của ta !”
Lúc này trái tim nàng rung động dữ dội, gương mặt như hỏa thiêu, đỏ cháy bừng bừng, nhưng gom hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn hắn nói:
-“Ta thích ngươi !”
Nói xong, nàng lập tức quay người chạy thật nhanh ra ngoài.
Vân Thiên Hà đứng yên tại chõ, nhìn ngắm bóng lưng mảnh khảnh của cô bé không ngừng xa dần, trong không gian vẫn không ngừng quanh quẩn thanh âm.
“… Ta thích ngươi… Ta thích ngươi…”