“Alo”
“Anh đi đâu mất rồi?” Trần Nhân vội vã.
“Anh đang quay lại đây. Mọi người có cần dùng gì không?” Hòa An vừa nói vừa đứng dậy.
“Không không không. Vậy nhé. Anh tắt máy đi.”
Hòa An tắt máy mỉm cười lắc lắc đầu không quay sang nhìn Minh Phong mà nhẹ nhàng nói. “Em phải quay lại rồi. Xin lỗi nhé.”
Minh Phong bị bỏ lại ở phía sau. Anh nhận ra, con người này bây giờ anh không thể nào chạm lại được thêm một lần nào nữa.
Chỉ cần một bước đi sai lầm, kéo theo cả đời tiếc nuối.
Anh phải tức giận với ai đây. Chính anh lựa chọn phương án thay đổi, bây giờ anh trách làm sao được lòng người không còn như trước.
Anh còn yêu Hòa An. Chính xác là chưa bao giờ hết yêu cậu ta. Nhưng phải làm sao mới được đây khi Hòa An một chút cũng không muốn nhìn lại…
Ánh mắt đó, không còn của chỉ riêng anh nữa.
Mọi người ở lại gần hai giờ đồng hồ mới về. Tuấn Khải thực sự cực kỳ cảm kích. Chưa bao giờ anh cảm nhận cuộc sống xung quanh mình còn có thể tràn ngập yêu thương như thế này.
Hòa An vẫn như vậy mà ở lại chăm sóc Tuấn Khải. Buổi chiều vì vết thương đã bớt đau và quá ngột ngạt nên Hòa An dìu anh ra ngoài công viên của bệnh viện hóng gió.
“Ngày mai cậu trở lại làm việc được rồi. Tôi ở đây một mình không sao.”
“Tôi cũng không định là sẽ không làm việc mà.” Hòa An làm nghiêng đầu sang trêu chọc.
“Thế thì tốt.” Tuấn Khải quay sang thấy Hòa An đang làm bộ dạng ngốc nghếch không nhịn được nên liền mỉm cười.
“Nhưng mà…tôi cũng không nói là sẽ làm việc ở văn phòng. Tôi sẽ mang máy tính và tài liệu tới đây làm việc.” Hòa An càng nói càng tiến mặt mình lại gần Tuấn Khải hơn. Đem từng chữ từng chữ rõ ràng nhét vào tai anh ta.
Tuấn Khải đưa tay tới giữ mặt Hòa An lại đáp lời. “Tôi lại không chấm công cho cậu.”
“Tôi ghi nợ cho anh, tiền chăm bệnh. Haha. Không trả tiền cũng được, nhưng phải nấu ăn” Hòa An kéo mặt mình về cười sảng khoái.
“Cậu được lắm.!” Tuấn Khải thu người về ngã ra phía thành ghế làm vẻ mặt hết nói nổi với Hòa An. “Nếu vậy mang cả máy tính của tôi vào.”
Cả hai dưới nắng chiều vui vẻ trò chuyện. Hòa An cảm giác được Tuấn Khải rất khác với dáng vẽ cao lãnh những ngày đầu mới gặp. Anh ta cũng chỉ là một con người bình thường đang cố tự mình cô lập bản thân thôi. Càng tiếp xúc càng thấy được nhiều mặt khác trong con người anh ta.
Tối nay Tuấn Khải quyết định tắt đèn chính, chỉ mở đèn ngủ. Không quá sáng nhưng chí ít cũng có thể nhìn thấy được. Vì anh không muốn nhìn thấy dáng vẽ mất ngủ của Hòa An vào sáng sớm.
Cả ngày mỏi mệt nên Hòa An hơn tám giờ đã ngủ quên mất trên sofa. Tuấn Khải hôm nay thì ngược lại. Anh không ngủ được.
Anh nằm trên giường nằm nhìn Hòa An từng nhịp thở đều đặn dưới ánh sáng lờ mờ. Lòng anh đột nhiên dậy sóng. Trái tim đập loạn lên như đêm còn ở Buôn Ma Thuộc.
Anh bước xuống giường, tiến lại gần Hòa An hơn. Nhìn cậu ta ở khoảng cách gần hơn. Đôi mắt đang êm đềm nhắm chặt, dàn da trắng không tì vết. Chiếc mũi cao thừa hưởng từ ba, từng nét trên khuôn mặt hài hòa khó tưởng. Tuấn Khải lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Hòa An như thế này. Vẻ đẹp này khiến anh trở nên lúng túng.
Dưới ánh đèn lờ mờ cả người Hòa An giống như có một dạng mị lực khủng khiếp. Khiến Tuấn Khải càng ngày càng tiến lại gần hơn. Càng lúc càng rút ngắn khoảng cách giữa mặt mình và cậu ta. Cuối cùng là, giữa không gian chỉ còn có hai người….anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của Hòa An…