Hình Vân vén tấm thảm ra, lập tức đi xuống sô pha. Hắn chạy đến phòng ngủ phụ, chỉ thấy phòng ngủ phụ đã trống trơn, chỉ còn lại ba thùng giấy đặt trên bàn. Hắn lại chạy đến nhà bếp, trong nhà bếp không có bóng dáng Tiết Doanh Song, nhưng mà trên bàn đã làm sẵn một mâm điểm tâm phong phú.
Hình Vân đến gần nhìn, chỉ thấy trên bàn có cháo, có mì trộn, có bánh bao, có cơm chiên… Thức ăn được đặt trên tấm bảng giữ nhiệt, vẫn tỏa ra hơi nóng.
Một lần cuối cùng, Tiết Doanh Song vẫn trong cái ngày mà hắn thống khổ nhất, làm một bữa sáng phong phú nhất cho hắn.
Hắn không biết nên nói Tiết Doanh Song nhân từ hay là tàn nhẫn.
Đồng hồ đã chỉ 6 giờ 5 phút.
Hình Vân nhìn đồng hồ, bỗng nhiên thân thể hắn bắt đầu nhúc nhích, cất bước chạy ra bên ngoài. Hắn để chân trần xông ra khỏi nhà, đi thang máy xuống lầu, một mạch chạy ra ngoài tiểu khu.
Hồi trước, lần mà Tiết Doanh Song đi dự thi đại học, là 6 giờ sáng đi khỏi, bây giờ mới 6 giờ 5 phút, nói không chừng hắn còn có cơ hội tìm được Tiết Doanh Song.
6 giờ sáng thứ hai, lần lượt có người ra ngoài đi làm, mà những người già sáng sớm cũng tản bộ trong tiểu khu.
Mọi người chỉ thấy một người mặc vest để chân trần chạy ra ngoài tiểu khu, một mạch chạy đến cửa tiểu khu hệt như phát điên. Ở cửa, một người lưng đeo ba lô, tay ôm thùng giấy cúi đầu bước đi, sau đó có một người mặc vest bổ nhào về phía cậu…
“Tiết Doanh Song, không cho em đi!” Hình Vân gắt gao nắm lấy Tiết Doanh Song, kích động nói.
“Sao anh lại tới đây?” Tiết Doanh Song lộ vẻ kinh ngạc.
“Anh hối hận rồi, anh không kết thúc hợp đồng, em nhất định phải ở lại!” Hai mắt Hình Vân đỏ lên, tựa như vừa hận lại vừa sợ hãi nói, “Nếu như em dám đi, tiền vi phạm hợp đồng em đền không nổi đâu! Em không thể đi!”
“Anh…”
“Anh nói được thì làm được!” Giọng nói Hình Vân nghiêm nghị, nhưng không nhịn được phát run lên, “… Xin em, ít nhất đợi đến khi hợp đồng của chúng ta chấm dứt đi.”
Tiết Doanh Song chẳng biết tại sao có một dự cảm, nếu như lúc này cậu xoay người rời đi, Hình Vân có thể sẽ sụp đổ.
Tiết Doanh Song suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
*
6 giờ 30, Hình Vân cùng Tiết Doanh Song về nhà.
Tiết Doanh Song đi đến cửa chính, nhìn thấy Hình Vân không mang theo bất kỳ cái gì, ngay cả giày cũng không mang, không nhịn được nói: “May mà cửa là khóa mật mã, bằng không chúng ta có thể phải gọi thợ sửa khóa rồi.”
Hình Vân u ám nhìn cậu một cái, cậu ngậm miệng.
Đồ đạc tối hôm qua vừa mới thu dọn xong, Tiết Doanh Song lại đặt về vị trí cũ một lần nữa.
Cậu thu dọn xong đồ đạc ra khỏi phòng, Hình Vân vẫn mặc một bộ tây trang, nằm trên ghế sô pha duỗi lòng bàn chân vừa chạy hết một vòng bên ngoài về đã đen thui thùi lùi.
Sắp 7 giờ, Tiết Doanh Song nói: “Đi thay quần áo đi, hôm nay phải đi làm.”
Hình Vân nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích: “Anh không đi làm nữa.”
Tối hôm qua Hình Vân bị Tiết Doanh Song đã kích thích một trận như vậy, đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không quan trọng nữa.
Hắn vốn tưởng rằng hai người lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua là tự mình đơn phương, quá nực cười, thật thảm hại.
Tiết Doanh Song: “Đi đi.”
Hình Vân: “Không đi.”
Tiết Doanh Song: “Công ty thì sao?”
Hình Vân: “Sập tiệm là tốt nhất.”
Tiết Doanh Song: “Tiền thì sao?”
Hình Vân: “Đi ăn xin.”
Tiết Doanh Song: “Thời đại này đi xin ăn cũng không dễ đâu, anh định treo mã QR trên cổ sao?”
Hình Vân: “Vậy tui đi lỏa thải.” (1)
Ai thèm cho một người đàn ông như anh vay chứ… Tiết Doanh Song cạn lời.
Hình Vân vò bể cũng không ngại mẻ*, lại giở thói làm biếng. Trên miệng hắn thì giận dỗi, không phải là muốn tranh thủ sự chú ý của Tiết Doanh Song sao.
(*) ý là không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng
Quả nhiên, Tiết Doanh Song vào nhà bếp một chuyến, thấy thức ăn trên bàn vẫn còn ở đó, liền nói: “Ông chủ, ăn cơm nào.”
Hình Vân không trả lời.
Tiết Doanh Song lại nói một lần nữa: “Ăn cơm.”
Hình Vân vẫn không trả lời.
Tiết Doanh Song hết cách rồi, gọi “Hình Vân”.
Cái chân bẩn của Hình Vân nhúc nhích.
“Vân Vân….”
Hình Vân bỗng chốc ngồi xuống, đề phòng nhìn cậu.
Tiết Doanh Song bất đắc dĩ: “Ăn cơm đi, đừng để bụng đói.”
Hình Vân cảm nhận được sự coi trọng của Tiết Doanh Song đối với hắn, lúc này mới bằng lòng ăn cơm.
*
Trên bàn ăn, Hình Vân ăn một bàn điểm tâm đầy ắp mà Tiết Doanh Song chuẩn bị cho hắn.
Hương vị thức ăn vẫn ngon như vậy, chính là mỗi lần Hình Vân từ những món ăn được dày công nấu nướng này, lại tưởng tượng ra tình yêu của Tiết Doanh Song đối với hắn.
Hôm nay ăn, lại là mùi vị khác.
“Tiết Doanh Song, mấy giờ em dậy nấu ăn cho anh vậy?” Hình Vân hỏi.
“5 giờ.” Tiết Doanh Song đáp.
“Hôm qua em phải thu dọn hành lý, lại phải 5 giờ dậy nấu cơm cho anh, tại sao chứ?”
“Bởi vì làm việc phải đến nơi đến chốn.”
“Em không mệt sao?”
“Tạm được.”
“Nếu em không yêu anh, cũng đừng đối tốt với anh như vậy.” Hình Vân tự giễu cười một tiếng.
Bỗng nhiên, Hình Vân nhớ tới điều gì, nhìn Tiết Doanh Song nói: “Em từng nói điều gì cũng sẵn lòng làm vì anh, còn giữ lời chứ?”
Tiết Doanh Song gật đầu.
Hình Vân nói: “Vậy em cũng thích anh, có được hay không?”
Tiết Doanh Song lắc đầu: “Tôi làm không được.”
Tiết Doanh Song từ chối đến mức quá dứt khoát, trong giây phút đó, sự đau khổ cùng xấu hổ mà Hình Vân tích lũy cả đêm, hóa thành cơn thịnh nộ. Hắn đập bàn, quát: “Em cút! Cút ra ngoài!”
Tiết Doanh Song lập tức đứng dậy.
“Được rồi, quỳ xuống đó! Em quỳ xuống cho tôi!”
Tiết Doanh Song quỳ xuống.
Nhìn thấy Tiết Doanh Song không chút do dự mà quỳ xuống trước mặt mình, nước mắt Hình Vân tuôn rơi.
“Ngay cả chuyện như vậy em đều bằng lòng làm, tại sao chỉ là không chịu thích anh?”
“Bởi vì tôi không làm nổi chuyện quá cao cấp, đây mới thực sự là chuyện thích hợp cho tôi.”
Trong khoảnh khắc ấy, vẻ kiêu ngạo của Hình Vân tan thành mây khói. Hắn khuỵu gối, quỳ trước mặt Tiết Doanh Song. Hắn ôm lấy Tiết Doanh Song không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, anh không nên đối xử với em như vậy! Anh không nên làm tổn thương em, là anh sai rồi! Xin lỗi!”
Tiết Doanh Song lại nói một cách bình thường: “Anh không cần xin lỗi, nếu như anh muốn, tôi còn có thể dập đầu với anh nữa, tôi chính là một người như vậy.”
Hình Vân khóc: “Xin lỗi, sau này anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa, anh biết sai rồi…”
Tiết Doanh Song không biết Hình Vân tại sao lại khóc, cậu cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ nói: “Anh làm sao vậy? Có ông chủ nào không xem nhân viên mình như chó chứ? Có người làm công nào bị sếp nhục nhã vài lần, không phải đều là một chuyện rất bình thường sao?”
Trong khoảnh khắc này, Hình Vân thật sự cảm thấy tuyệt vọng.
Bỗng nhiên hắn thật sự sáng suốt lại, đoạn tình cảm này từ khi bắt đầu, đã sai rồi.
Là hắn cao cao tại thượng, muốn dùng tiền mua một người.
Là hắn tự cho là hiếm lạ, cho rằng Tiết Doanh Song chắc chắn sẽ yêu hắn.
Là hắn kiêu ngạo, xấc xược, cho rằng Tiết Doanh Song nhất định đáp lại tình yêu của hắn.
Mặc dù hắn chỉ muốn được một người yêu hắn.
Nhưng cuối cùng, hắn đã sai rồi.
Hắn sai một cách không hợp thói thường.
Người như hắn, dựa vào cái gì đòi Tiết Doanh Song phải yêu hắn?
Hoá ra người thật sự không xứng đó chính là hắn.
Là hắn không xứng với Tiết Doanh Song.
Tác giả có điều muốn nói: Trong thời gian ngắn sẽ không có ngược đâu ( Là “ngược” theo cách của tui)
~ Ruby: Vầy mà không có ngược hả má T.T
~
* Chú thích:
Bên đại cương mình có chú thích rồi, những sẽ để lại cho những ai chưa đọc ha:
(1) Lõa thải: Là hình thức người đi vay tiền bằng cách đưa ảnh khỏa thân kèm cmnd. Đại đa số dùng cho nữ sinh đi vay, khi vỡ nợ rồi thì chủ nợ sẽ tung ảnh nude lên mạng và gửi về cho gia đình người vay để ép người vay trả nợ.