Phú Kỳ phì cười. “Haha. Cậu đừng nói tôi phi thường như vậy.” Cũng nụ cười đó, nhưng đã đổi thái độ. Phú Kỳ nhìn vào mắt của Hoàng Minh thành thật nói tiếp. “Chuyện đèn rơi ngày hôm đó, tôi cũng có trách nhiệm. Nhưng vẫn chưa có cơ hội nói trực tiếp lời xin lỗi với cậu.”
Hoàng Minh ngưng động tác nhưng không ngước lên nhìn. Chỉ chăm chăm vào ly nước bị quậy cho lên cả bong bóng khí, cười cười.
“Lời xin lỗi tôi chắc không dám nhận riêng như thế này. Dù sao cũng là tai nạn, tôi cũng bình an. Coi như mạng tôi lớn. Cậu cũng đừng quy hết trách nhiệm lên mình.”
Phú Kỳ lần này không cười nữa.
“Cậu đúng là không hề thay đổi. Không sợ trời, không sợ đất…”
“Bây giờ tôi còn không sợ một thứ nữa!” Hoàng Minh đột nhiên ngắt ngang lời của cậu ta.
Phú Kỳ chau mày lại nhìn thẳng Hoàng Minh. Nghiêng nhẹ đầu ngụ ý đang lắng nghe.
Hoàng Minh phía đối diện nhếch nhẹ vành môi. Giơ tay lên cổ, làm hành động khứa ngang một cái rồi từ trong kẽ răng từng chữ nói rõ ràng.
“Tôi còn không sợ chết nữa!”
Phú Kỳ nghe anh ta nói xong không những không bị bất ngờ. Còn bày ra một biểu cảm chứng tỏ rằng câu nói đó làm anh thực thấy thú vị.
“Cậu đừng nói kiểu như là cậu lúc nào cũng chực chờ mất mạng vậy.”
Hoàng Minh thực muốn nói con mẹ nó chính là có người đang hâm he giết anh cho bằng được! Nhưng anh làm gì phải nói như vậy với cậu ta. Cuối cùng vẫn hoà nhã đáp lại.
“Chỉ nói như vậy. Mạng tôi nhìn như vậy chứ thực rất dày. Ngộ nhỡ có chết thật, không chừng còn có thể sống lại.”
Phú Kỳ nghe tới đây liền không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Haha. Quả thực rất có khả năng này…vậy…”
Tiếng chuông điện thoại reo lên ngắt ngang câu nói của Phú Kỳ. Cậu ta lập tức ngưng ngang câu chuyện. Mở cặp ra lấy điện thoại, nhìn vào đầu số liền đứng dậy đi ra ngoài. Lúc mở ra Hoàng Minh vô tình nhìn thấy lướt qua là quần áo xếp gọn trong đấy và một hộp đồ dùng cá nhân.
Lạ thật, cậu ta đi làm lại mang theo những thứ này làm gì?
Phú Kỳ đi ra ngoài nghe điện thoại, chưa đầy một phút đã trở vào. “Xin lỗi, tôi bây giờ có việc đột xuất. Phải đi bây giờ.”
Hoàng Minh tiếp lời. “Được rồi, cậu bận cứ đi. Tôi cũng có việc. Không phiền nhau nữa.”
Phú Kỳ nói đi liền đi. Nhìn sắc mặt khẩn trương của cậu ta thì chuyện này có vẻ như không phải chuyện bình thường.
Cậu ta đi rồi nhưng anh vẫn không vội. Tiếp tục ngồi đó thêm một lúc nữa mắt vẫn dán ra phía ngoài đường. Như Phú Kỳ nói thì đây chính là sở thích và thói quen của Hoàng Minh. Anh rất ghét ồn ào nhưng lại thích nhìn ngắm xe cộ trên đường.
Mãi cho khi nhìn được bên ngoài có một bóng dáng trông rất quen thuộc. Anh liền đứng phắt dậy, bỏ tiền lại trên bàn. Chạy nhanh ra ngoài, giữa đám đông người qua lại nắm lấy cổ tay người đó.
“Bạch Thiên!”
Mọi người xung quanh liền quay lại nhìn. Người bị nắm tay cũng không ngoại lệ. Nhưng ngặt một nổi. Cậu ta không phải Bạch Thiên!
Vừa hay dáng người tương đồng, tóc nhượm trắng và cũng đội nón đen. Tâm tình thế nào lại nhìn người này thành Bạch Thiên.
Biết là nhìn nhầm nên anh lập tức bỏ tay ra. Xin lỗi rồi xoay người đứng đợi đi ngược về bên kia đường. Tiếng kèn xe cùng tiếng nói chuyện ồn ào pha lẫn chút âm thanh quen thuộc.
“Tôi vừa nghe anh gọi tôi nhỉ?”
Hoàng Minh đang đợi đèn đỏ, giật mình quay về phía sau. Mặt sượng đi khi nhìn thấy người đang đứng phía sau mình.