“Đới Nam… “
Cánh tay rắn chắc bị cô gái kéo xuống khuôn ngực nẩy lửa, áp chặt chẽ vào đó, biểu tình trên khuôn mặt ngượng ngùng, đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông đầy thâm tình, hỏi.
“Đới Nam, anh yêu em chứ?
Dù chỉ là một chút…”
“Yêu!”
“Đương nhiên là yêu!”
Một chút ngượng mồm cũng không có, sự giả tạo của hắn có lẽ được đánh giá đoạt giải Oscar, hắn nói mà không có lấy một chút tội lỗi với người con gái hắn yêu thật lòng.
Hắn thản nhiên chồm tới ôm lấy Tịch Nhan đang đỏ mặt vào lòng, vuốt ve mái tóc sương lê, bao nhiêu lời hoa mỹ dùng để dụ dỗ đều sử dụng hết vào lúc này.
“Em đừng có nghi ngờ tình cảm của anh.
Em, Uyên Hà, hay Vỹ Điệp anh đều yêu hết!
Ngoài mặt anh làm sai nhưng trong lòng anh vẫn biết nhận lỗi, vợ à, đừng nghĩ lung tung.
Anh không yêu em thì cho em làm vợ hai để làm gì?”
“Anh không lừa em chứ?”
“Không, anh có yêu em!”
Bị mấy lời ngon ngọt dụ dỗ, Tịch Nhan lại nảy sinh tia hy vọng, đây là lần đầu hắn thừa nhận yêu khiến cho cô ta vui không tả nổi.
Từng nghĩ bản thân trước kia giúp hắn đoạt quyền nên mới được hắn đặt cách cho phép ở bên cạnh, không nhờ khi hắn bảo có yêu thì mọi suy nghĩ trước kia đều bị đá bay đi hết.
Tịch Nhan sung sướng ôm chặt lưng rộng, cảm giác ấm áp bây giờ làm cô ta hồi tưởng lại kí ức ngày xưa. Lúc còn là vợ của lão đại băng Hồng, Yên Đới Nam là người mới vào, cả hai không có mối quan hệ nào ngoài chủ – tớ.
Mang danh là vợ của lão đại nhưng ngày nào Tịch Nhan cũng bị chồng đánh đập, hành hạ đủ kiểu. Trong một lần vì làm phật lòng chồng mà bị đánh thừa chết thiếu sống, còn bị nhốt trong nhà chứa, vừa đói vừa khát. Chính Yên Đới Nam đã xuất hiện, lén lút đưa cơm cho cô ta, còn giúp cô ta băng bó vết thương, tạm thời giữ lại được cái mạng.
Từ đó, Tịch Nhan bắt đầu chú ý đến hắn, nảy sinh tình cảm, chẳng những ăn nằm với hắn, còn vì hắn bày mưu lật đổ chồng mình, giúp hắn lên làm lão đại.
Mỗi lần ở bên cạnh hắn luôn cảm thấy ấm áp như bây giờ, tuy đôi lúc hắn thật sự tàn nhẫn, nhưng chí ít vẫn không tồi bằng người chồng trước kia của Tịch Nhan.
Trong tim cô ta Yên Đới Nam là tất cả, hắn có bao nhiêu người phụ nữ cũng không thành vấn đề, miễn là cô ta có một vị trí trong trái tim hắn.
Còn Yên Đới Nam, ở nơi người không nhìn thấy lại trộm nhìn Tịch Nhan bằng ánh mắt chứa đựng sự mưu mô thâm hiểm.
Người khác nghĩ hắn tham lam, tình cảm chia cho cả ba cô gái, chỉ có hắn biết rõ, vật hắn nuôi phải vừa sủng vừa hành, như vậy nó mới bị hắn thao túng, vừa sợ vừa ngoan, nhất nhất nghe lời hắn, đến khi giá trị đã hết hắn sẽ không ngại vứt bỏ như vứt một túi rách.
Tịch Nhan là trường hợp rõ nhất, là thứ để hắn dụ lợi, tốt xấu xen kẽ, đợi đến khi giá trị cuối cùng mất đi hắn mới lòi mặt thật.
Hắn dỗ cô ta một lúc rồi tự mình dọn dẹp mọi thứ, trước khi rời đi còn hôn lên trán cô ta một cái, làm cho người ngu dốt ngoan ngoãn như một chú cún.
Giải quyết xong một cô gái, hắn lại mặt dầy trở về phòng của Vỹ Điệp.
Cô gái nhỏ ngồi ở mép giường, trên thân đã thay đồ ngủ gợi cảm, nhưng nét mặt vẫn lạnh tanh ghét bỏ.
“Anh vào đây làm gì?”
“Vợ, em đùa với anh à? Anh vào để ngủ với vợ anh chứ gì nữa?”
Hắn thản nhiên mở vài cúc áo trước ngực, Vỹ Điệp chướng mắt cách nói chuyện trơ trẽn của hắn, cô còn đang tỏ ra giận dỗi liền vùng vằng đi tới đẩy hắn ra cửa.
“Đi đi, em ghét nhất là hạng đàn ông bạo lực như anh!
Qua chỗ Uyên Hà mà ngủ!”
“Vỹ Điệp, đừng giả đò nữa!”
Đôi tay không yên phận bị hắn tóm lấy, lời nói hàm ý làm Vỹ Điệp có chút chột dạ, một giây hốt hoảng để lộ sắc thái nhiễu loạn, nhưng rồi cô chóng điều chỉnh lại trạng thái, giả ngây giả ngô chối.
“Anh nói gì vậy hả? Ai giả đò gì chứ? Anh ra ngoài đi!”
Cô dùng hết sức phản kháng sự trói buộc, đẩy hắn không thành công còn bị hắn luồn tay chế trụ eo nhỏ thu yếu.
“Vợ à, em lừa người khác được, chứ không lừa được anh đâu!”