Tần Hi sợ anh, rụt rè mở miệng nói: “Dì.”
Tô Lăng không nhịn được lên tiếng thay con bé: “Xưng hô thì quan trọng gì chứ? Tôi không để ý.” Lúc đó cô cũng không muốn ở bên cạnh Tần Kiêu lâu dài.
Tần Kiêu gãi gãi cằm Tô Lăng: “Tôi để ý.” Anh quay lại cười một tiếng, nói với Tần Hi: “Đi sang bên cạnh chơi đi.”
Tần Hi vội vàng chạy, để lại Tô Lăng một mình, da đầu cô tê dại.
Anh chống tay ở hai bên người cô: “Tô Lăng.”
“Cái… Cái gì?”
“Em muốn làm chị gái của con bé?”
“Không có.” Cô quay mặt đi chỗ khác, nhẹ giọng phủ nhận.
Mặt mày Tần Kiêu đều là ý cười, bộ dạng lưu manh: “Làm chị gái của con bé cũng được, hay em gọi một tiếng chú cho tôi nghe xem?”
Tất nhiên là cô không gọi, nếu gọi thì quá là nhục.
Từ tận xương cốt, Tô Lăng là một người bảo thủ, Tần Kiêu cũng chỉ trêu chọc cô một chút, người ở kiếp trước và người ở trước mặt lại chồng chéo lên nhau. Tâm trạng của Tô Lăng rất phức tạp, quả nhiên đã là người không biết xấu hổ thì dù có ở thời gian nào cũng đều như vậy.
Lúc này, quả bóng bay trong tay Tần Kiêu đung đưa, cô mím môi không nói gì.
Tần Kiêu lại nói: “Đùa chút thôi, em cầm đi.”
Cô lắc đầu, đôi mắt trong veo: “Tôi nói rồi, tôi không muốn.” Quá là mất mặt, quả bóng bay này thật sự xấu.
Tần Kiêu cười: “Tô Lăng, em tự mình phân biệt phải trái xem, em thấy một người đàn ông như tôi cầm cái này hợp lý sao?”
Cô phản bác: “Là tự anh muốn mua.”
Anh cúi người xuống: “Tôi hối hận rồi, cho nên xin em đấy, cho tôi chút mặt mũi đi, được không?”
Cô hơi do dự, rút những ngón tay trong tay áo đưa ra cầm, ngón tay trắng nõn mềm mịn, nhỏ nhắn đáng yêu.
Anh mỉm cười, không đưa quả bóng bay cho cô mà lại nắm lấy ngón tay cô.
Ngón tay của người đàn ông hơi lạnh, tay của cô ấm áp, Tô Lăng không ngờ anh lại mặt dày như vậy, trong phút chốc đã ngu người.
Tần Kiêu cười nhẹ: “Thật ấm.”
Cô phản ứng lại, nhanh chóng rút tay mình ra, vành tai đỏ bừng lên: “Tần Kiêu, anh buông ra.”
Anh biết chừng biết mực nên buông tay cô ra. Thật ra thì anh cảm thấy buồn cười, tại sao muốn chạm vào cô một lát cũng khó như vậy. Anh thẳng thắn thừa nhận, anh càng muốn hôn cô, muốn ở đè cô hơn.
Lần này Tô Lăng không giúp anh cầm quả bóng nữa, Tần Kiêu cũng không có ý định vứt nó.
Anh đút một tay vào trong túi áo, tay còn lại cầm quả bóng bay ngu si kia.
Hai người bọn họ không đi chung đường.
Tần Kiêu muốn chuyển chuyến để quay về thành phố B, nhưng bộ phim của Tô Lăng vẫn chưa quay xong, nhất định phải ở lại thành phố M.
Thật ra anh vẫn có suy nghĩ không muốn để Tô Lăng diễn xuất, ở bên cạnh anh tốt biết bao chứ, anh bằng lòng cho cô bất kỳ thứ gì mà cô muốn.
Song bây giờ, anh đã không dám nói ra những lời này, không phải không muốn nói mà là không dám nói.
Một người vốn không yêu anh, sẽ ngày càng bị đẩy ra xa hơn bởi sự ngang ngược và độc chiếm của anh.
Vì vậy lúc cô rời đi, Tần Kiêu chỉ cười nói tạm biệt.
Trong mắt Tô Lăng có chút nhẹ nhõm, thật ra thì cảm thấy anh đã bình thường hơn rất nhiều. Anh không còn đáng sợ như trước nữa.
Anh cười nói tạm biệt, điều mà trước đây gần như không thể xảy ra.
Có lẽ con người thực sự sẽ dần dần thay đổi.
Đôi mắt cô cong lên, rốt cuộc vẫn cám ơn anh đã trải qua giai đoạn đau khổ nhất với cô, cô chân thành nói: “Tạm biệt.”
Trong nháy mắt cô quay người đi, ý cười trong mắt anh biến mất, chuyển thành sự chế giễu.
Tạm biệt? Cũng không phải là buông tay.
Lừa em thôi.
Vào cuối tháng Mười Hai, “Tù nhân” đã sắp quay xong.
Trong đêm Giáng sinh, tất cả mọi người đều rất vui mừng.
Sự kiện tranh chấp “Mất hết tính người” của Tô Lăng hoàn toàn qua đi, Lâm Thanh đã làm rất tốt công việc quan hệ công chúng của mình, hơn nữa đến cuối cùng, mợ của Tô Lăng lại trở mặt, nói xin lỗi cô.
Chuyện này khiến fan Tô Lăng rất đau lòng, mới đầu còn chế nhạo Tô Lăng khiến người ta đau cả mặt.
Trịnh Tiểu Nhã vô cùng tức giận, cô ta cũng không tính là quá mức ngu ngốc nên chuyện này cũng chẳng có tác động gì lớn đến cô ta cả. Cô ta chỉ đẩy mạnh ảnh hưởng của sự việc thôi, vốn nghĩ rằng dù có điều tra thì cũng sẽ không điều tra ra cô ta, nhưng vào giữa tháng, quản lý đã nói với cô ta, nữ diễn viên xuất sắc nhất trong cuộc bình chọn cuối năm, không có cô ta nữa.
Có người bảo cô ta yên lặng một chút.
Trực tiếp gửi thông điệp cho ông nội cô ta, Trịnh Tiểu Nhã không biết người nọ là ai. Cô ta vừa tức giận vừa xấu hổ, song không thể không yên phận.
Đêm Giáng sinh, tất cả cả mọi người trong đoàn phim đều ra ngoài chơi. Mọi người đều mặc áo bông, tổ chức tiệc nướng dưới ánh đèn vàng ấm áp, vô cùng đón nhận khí hậu nơi đây.
Sau đợt cả đoàn phim bị cảm lạnh lần trước, Đổng Húc đã không cho mọi người quay phim vào sáng sớm và buổi tối, cho nên tiến độ đã kéo dài tới tận trước khi sang năm mới mới có thể quay xong.
Anh ta là một đạo diễn xuất sắc, đối với tác phẩm đã tốt còn muốn tốt hơn, nhưng thường ngày anh ta không hề hà khắc.
Có người trêu chọc rằng: “Đạo diễn Đổng, đêm Giáng sinh, đoàn phim không được phát cái gì à, có phải là hơi quá không?”
Mọi người đều cười rộ lên.
Đổng Húc đeo kính gọng vàng, nghe vậy thì sững người một lát: “Trung Quốc cũng không đón loại lễ này.”
Người nhỏ tuổi nhất trong đoàn làm phim là một cậu nhóc, cậu ta đóng vai học sinh, mới 16 tuổi, thấy bầu không khí lúc này rất tốt, cũng không nhịn được mà mạnh dạn nói: “Đạo diễn Đổng, ở trường chúng em đều biết ý nghĩa của nó, anh đã từng đi du học, càng nên biết chứ!”
“Đạo diễn Đổng, ở nước ngoài anh đều không hòa đồng với mọi người như vậy sao?”
“Đạo diễn Đổng, kháng nghị đó!”
“Cũng sắp xa nhau rồi, đạo diễn Đổng không thể lưu lại chút kỉ niệm đẹp cho chúng tôi sao?”
Tô Lăng cắn một miếng khoai tây, nhìn mọi người đùa giỡn thì cũng cong môi.
Ánh mắt Đổng Húc dịu đi mấy phần: “Được.”
Sau đó anh ta gọi điện thoại chuẩn bị quà.
Mọi người thầm chọc, đoán già đoán non: “Mẹ ơi, đùa giỡn vớ vẩn vậy mà lại thành công.”
Cậu học sinh cũng nói: “Thật ra trường của bọn em cũng không trải qua chuyện này.”
“Đạo diễn Đổng sẽ tặng gì đây, cô thấy sao Tô Lăng?”
Tô Lăng ngây người, thành thật trả lời: “Chắc là táo.” Dù sao cũng không đến mức là thiệp.
“…”
“Không phải chứ!”
Một lúc sau, trời bắt đầu có tuyết rơi. Tuyết trắng nhỏ bay trong không trung, mọi người cực kỳ kích động: “Tuyết rơi rồi!”
Đây là trận tuyết đầu tiên ở thành phố M trong mùa đông năm nay.
Tô Lăng quàng một chiếc khăn, nhìn ra bên ngoài với bọn họ.
Tuyết nhỏ bay lượn dưới ánh đèn, vô cùng đẹp. Đẹp đến mức khiến người ta không chú ý tới cái lạnh trong đêm tối ở thành phố M.
Đổng Húc xách một túi đồ lớn đi vào.
Mỗi người đều rướn cổ lên để nhìn nó, kết quả là vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh, khi phát cho mỗi nhân viên một cái, mọi người mới kêu rên nói: “Thật sự là táo.”
“Cái này cũng quá không có ý nghĩa.”
Đổng Húc lần lượt phát, mỗi người cầm lấy quả táo đều cảm thấy kinh khủng. Dù sao thì anh ta cũng được coi như là người có tiền, phát cho mỗi người một quả táo thì đúng là đáng sợ, đạo diễn Đổng, anh chỉ cần phát phong bì tiền thưởng là được mà.
Khi đến lượt Tô Lăng, cô đưa hai tay ra nhận, đôi mắt trong veo: “Cám ơn đạo diễn Đổng, chúc anh bình an.”
Bộ dạng trông có vẻ vui mừng.
Cô gái ngốc nghếch.
Thật ra thì Đổng Húc cố ý làm vậy, để cho đám người này ồn ào lên, anh ta cũng phải trả thù một chút. Nói đến chuyện muốn trải qua các ngày lễ, anh ta vẫn thích những ngày lễ ở quê hương hơn, hồi còn đi du học, anh ta luôn nhớ tới Tết Âm Lịch.
Lúc Tô Lăng nói cám ơn, bỗng dưng Đổng Húc cảm thấy quá mất mặt khi phát một quả táo.
Anh ta ho khan một tiếng, không nhìn vào mắt của cô rồi đi phát cho người tiếp theo.
Bữa liên hoan kết thúc cũng đã 12 giờ, Tô Lăng hơi buồn ngủ.
Lúc đó cũng xem như là Lễ Giáng Sinh, nhưng một nhóm người có thói quen đón những lễ hội truyền thống, cũng không thường xuyên ở nhà, họ chúc nhau hạnh phúc, bình an xong thì đi về khách sạn.
Nhân viên của đoàn phim và trợ lý cũng ở đây, khá đông người nên mọi người đều tự lái xe trở về.
Khi bọn họ ra đến cửa mới phát hiện tuyết rơi dày đặc, trên mặt đất và ngọn cây đã phủ một lớp trắng mỏng.
Đường Tư đau bụng do đến kì, vừa rồi chị ta lại chơi quá hăng hái, không kiềm chế được mà uống nước lạnh, lúc này trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, khởi động xe hai lần rồi bỏ cuộc, chị ta khó chịu nên không thể lái xe.
Tô Lăng không biết lái xe, hai đời của cô đều chưa kịp thi bằng lái.
Cô lo lắng nhìn Đường Tư: “Để em xuống xe hỏi xem ai có thể đưa chúng ta về, trở về sưởi ấm trước, nếu không sẽ càng đau hơn.”
Đường Tư gật đầu, trong lòng mắng chửi trời lạnh vô số lần.
Tô Lăng xuống xe mới cảm nhận được sự khác biệt của cái lạnh trong và ngoài xe.
Đa số các diễn viên khác trong đoàn phim đều đã lái xe đi, cô hơi sốt ruột. Bản thân cô cũng bình thường nhưng thoạt trông Đường Tư rất khó chịu.
Lúc đó Đổng Húc vẫn chưa đi, cô nhìn thấy xe của anh ta lái từ gara ra, cô chạy theo chiếc xe một mạch.
Đổng Húc nhìn thấy cô trong gương chiếu hậu, vội vàng dừng xe lại.
Anh ta mở cửa bước xuống, đi về phía cô.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, cô không che ô, chạy suốt một đoạn đường, khí lạnh xâm nhập vào trong phổi khiến cho việc hô hấp thật khó khăn, mái tóc dài dính đầy bông tuyết.
Nhìn từ xa, cô giống như một người đẹp được chạm khắc từ băng tuyết.
Cô thở hổn hển: “Đổng… Đạo diễn Đổng, thật ngại quá, Đường Tư cảm thấy không thoải mái, chúng tôi không có cách nào lái được xe, có thể… Hừm… Có thể phiền anh đưa chúng tôi đi không?”
Hít phải quá nhiều khí lạnh, mũi cô đau rát, nói được mấy câu, nước mắt sinh lý từ trong mắt chảy ra.
Bỗng dưng cảm thấy thật đáng thương.
Tim Đổng Húc đập hơi nhanh.
Thật ra thì em họ của anh ta nói không sai, anh ta có tồn tại một số suy nghĩ không thể nói rõ được với cô gái này. Anh ta luôn bị bạn bè chế giễu rằng yêu cầu quá cao, sợ rằng thoát kiếp độc thân là chuyện khó thực hiện được. Không biết cô gái trông như thế nào mới hợp tâm ý của anh ta.
Song ngay từ lần đầu tiên cô đứng dưới tán cây hoa anh đào, lạnh lùng nhìn đến, anh ta đã bắt đầu hơi rung động. Thật ra thì Đổng Húc có lòng riêng, anh ta thiên vị cô, đúng là kỹ năng diễn xuất của cô không tệ, nhưng cô đang ở trong giai đoạn từ từ phát triển.
Đổng Húc lại không thích huấn luyện người khác phát triển, anh ta thích người mà khi gặp họ đã đầy đủ sự hoàn mỹ.
Anh ta có phần vì lợi ích cá nhân.
Lúc này tuyết rơi dày đặc, ánh mắt cô trong veo, đẹp đến động lòng người.
Tình cảm ngày thường mà anh ta đè xuống đã có chút xao động.
Đổng Húc đưa tay ra, giúp cô nhẹ nhàng lấy mấy bông tuyết trên đầu xuống, tuyết ở trên đầu ngón tay anh ta tan thành nước. Cảm nhận được sự mát lạnh nhè nhẹ, lòng bàn tay anh ta lại nóng bừng.
Tô Lăng cũng sững sờ.
Đường Tư ngồi ở ghế lái, đang nhoài người về phía trước, nhưng chị ta đeo mắt kính, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng người đằng xa.
Chị ta không nhìn rõ, chỉ biết đó là đạo diễn Đổng và Tô Lăng.
Song ánh mắt chị ta lại chuyển hướng.
Nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dưới gốc cây hòe già cách bọn họ không xa.
Người đàn ông nhìn chằm chằm bọn họ không chớp mắt.
Trong lòng Đường Tư rúng động, chị ta có dự cảm không lành.
Tần Kiêu đợi Tô Lăng hai tiếng đồng hồ ở bên ngoài, từ khi tuyết mới rơi cho tới lúc tuyết rơi dày đặc. Một lớp tuyết phủ trên đầu anh, anh dựa lưng vào cây hòe, lạnh đến mức sắp không còn cảm giác gì.
Nhưng vào lúc này, anh cười nhạt một tiếng.
Nhìn xem anh thấy cái gì đây.
Người phụ nữ mà anh vô cùng khao khát nhưng lại không thể có được, đang ở trong lớp tuyết dày đặc, chủ động chạy về phía một người đàn ông khác.
Anh nhìn người đàn ông đó cũng rất quen mắt, người “anh em” rẻ tiền Đổng Húc.
Khá khen cho một cặp đôi tình chàng, ý thiếp.
Con mẹ nó, coi anh chết rồi sao?